Nhìn bóng lưng của bà, Vương ma ma đau đầu nói: “Cái tật cũ hễ thấy trẻ con là phát bệnh của bà ấy vẫn không đổi.”
Nàng nô tỳ mới đến thấy vậy, cẩn thận hỏi: “Âm Âm là ai vậy ạ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
“Là con gái của bà ấy.” một v.ú già bên cạnh thở dài nói: “Aiz, cũng là một người đáng thương.”
“Uyển Nương này vốn không phải người ở Châu này, là lưu lạc đến thành Định An.” Một v.ú già khác nói: “Bà ấy vốn gả vào một tông tộc sống dựa vào sông nước, kết quả là chồng mất sớm, bà ấy và con gái nương tựa vào nhau mà sống.”
“Ngươi cũng thấy bà ấy xinh đẹp rồi đấy, con gái bà ấy nghe nói còn đẹp hơn, mới mười một, mười hai tuổi đã bị đám đàn ông độc thân trong thôn để ý. Uyển Nương che chở con gái mình mãi đến năm mười lăm tuổi, đắc tội với những kẻ trong tông tộc. Cháu trai của tộc trưởng có hôm nhân lúc Uyển Nương ra ngoài, định giở trò với Âm Âm, không ngờ đứa trẻ đó kiên cường, một d.a.o đ.â.m mù mắt cháu trai của tộc trưởng.”
“Vậy, vậy sau đó thì sao ạ?” Tiểu nha hoàn căng thẳng hỏi.
Vú già kia thở dài nói: “Ngày hôm sau khi Uyển Nương về, đã trơ mắt nhìn con gái mình bị đám đàn ông do cháu trai tộc trưởng cầm đầu trói lại dìm sông. Bọn họ nói con bé chọc giận Hà Thần, nên muốn đem nó hiến tế cho Hà Thần để ngài nguôi giận.”
“Uyển Nương cũng bị người trong tông tộc trói lại ném vào núi sâu chờ chết. Chờ đến khi bà ấy cởi được dây trói, loạng choạng chạy về, ngươi đoán đã xảy ra chuyện gì?” Vú già kia nói: “Ngày thứ hai sau khi con gái bà ấy bị dìm sông, con sông đó thế mà lại nổi lũ, san bằng cả ngôi làng, dìm c.h.ế.t tất cả mọi người, chỉ còn lại mình bà ấy sống sót.”
Vương ma ma cụp mắt xuống, nhìn cây trâm con bướm trên đầu cô bé trong lòng, bà nhàn nhạt nói: “Ngày đó bà ấy ra ngoài là để mua quà cập kê cho con gái, chính là cây trâm này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-33.html.]
Ở đây rất nhiều người đều biết chuyện này, nhưng mỗi khi nhắc lại, vẫn vô cùng ngậm ngùi.
“Cũng không biết vị thần tiên nào đã hiển linh, thay Uyển Nương trút được cơn tức này.” Một v.ú già thấp giọng nói: “Nếu cũng có thể cứu được đứa trẻ này thì tốt biết mấy.”
Mọi người cứ thế trò chuyện, mãi cho đến khi cả đêm trôi qua, cả phòng v.ú già và nha hoàn đều không ngủ, các nàng ngồi cùng nhau, trông chừng đứa trẻ đến rạng đông.
Mắt thấy trời dần sáng, các phụ nữ đều có chút bất an.
“Một lát nữa, Lưu quản sự sẽ dậy.” Có người thấp giọng nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lòng người đều là xương là thịt, các nàng đã trông chừng cô bé này cả đêm, không ai nỡ lòng nào đặt con bé trở lại chờ chết. Nhưng các nàng lại không có khả năng giữ lại cô bé.
“Hay là chúng ta góp tiền hối lộ Lưu quản sự, bảo ông ta nói với tiểu thư là đứa bé đã chết, bị ông ta vứt đi rồi, chúng ta lén đưa đứa trẻ này ra ngoài?” Một v.ú già đề nghị.
Những người phụ nữ khác tán đồng, đều quay về tìm số tiền mình dành dụm được, chỉ có Vương ma ma im lặng không nói.
Bà luôn cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết êm đẹp như vậy. Chỉ riêng việc Ngụy Nhiêu cho nhiều gia đinh canh gác như vậy, cũng có thể cảm nhận được nàng ta coi trọng chuyện này đến mức nào.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao.