“Nhân tộc? À…” giọng nói đó khẽ cười.
“Chủ thượng, ngài, ngài thế mà—” một người khác dường như có chút kinh ngạc, giọng nói của hắn dần biến mất.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Để tránh các robot của các website lấy bản edit của mèo một cách vô tội vạ, vui lòng liên hệ fanpage: https://www.facebook.com/meoghientruyen/ liên hệ mèo lấy pass đọc phần còn lại sớm nhất nhé ạ.
Tí tách, tí tách.
Ban đầu, thiếu niên không có bất kỳ cảm giác gì.
Ngay sau đó, hồn phách của hắn dần dần có tri giác, cổ họng khô khốc không ngừng nuốt xuống chất lỏng tanh ngọt — là máu.
Máu tươi chứa đầy quỷ khí không ngừng tràn vào hồn phách của Ngu Tùng Trạch. Hư và thực được kết nối bằng m.á.u tươi, dần dần dung hợp làm một.
…
Mây tan đi, ánh trăng chiếu rọi xuống ngoại thành Định An.
Trên nền tuyết ngoài những vệt m.á.u và một tia quỷ khí như có như không, không còn lại bóng dáng nào khác.
Bên trong phủ tiểu thư Ngụy gia, Ngụy Nhiêu tay cầm một quyển sách tiêu khiển, nhưng chẳng đọc vào được bao nhiêu.
Chuyện của anh trai Ngu Niệm Thanh chưa được giải quyết xong, nàng không thể nào hoàn toàn yên tâm.
Trong khoảng thời gian chờ đợi Lưu Kế Nhân, quyển sách trên tay nàng ta đã bị vò đi vò lại đến nhàu nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tieu-su-muoi-duoc-dan-phan-dien-cung-chieu/chuong-29.html.]
Một lúc sau, ngoài phủ cuối cùng cũng có động tĩnh, Lưu Kế Nhân mang theo một thân khí lạnh bước vào. Ngụy Nhiêu thấy trên người ông ta dính m.á.u và vết bùn, liền đại khái biết được kết quả.
“Tiểu thư, thiếu niên tên Ngu Tùng Trạch kia đã từ chối nhận tiền, đã bị tiểu nhân giải quyết rồi.” Ông ta thấp giọng nói.
Ngụy Nhiêu khép sách lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra nàng ta trời sinh đã yêu thích nam tử đẹp, từ nhỏ đã vậy, cho nên đối với Ngu Tùng Trạch cũng có một chút thương tiếc.
Chẳng qua, tuy Ngụy Nhiêu có hơi tiếc nuối cho thiếu niên có nét mày thanh tú tuấn mỹ kia, nhưng trong lòng, niềm vui sướng vẫn chiếm thế thượng phong.
Cứ như vậy, người cuối cùng trên đời này có liên quan đến Ngu Niệm Thanh cũng đã không còn nữa, những chuyện nàng ta làm, thật sự sẽ không ai hay biết.
Còn về Lưu Kế Nhân và đám tay sai đã giúp nàng ta làm việc, Ngụy Nhiêu lại hoàn toàn không để trong lòng. Mạng của phàm nhân rẻ mạt, nàng không cảm thấy bọn họ sẽ gây ra uy h.i.ế.p gì cho mình.
Ngụy Nhiêu vô cùng hào phóng mà ban thưởng rất nhiều tiền, nàng không hề phát hiện ra cảm xúc của Lưu Kế Nhân có chút trầm thấp lạ thường.
Nàng đứng dậy, ôm lấy lò sưởi, định bụng đi xem Ngu Niệm Thanh lần cuối.
Chập tối, Ngụy Nhiêu vốn định ném cô bé vào chuồng ngựa, nhưng lại phát hiện bên đó là cửa sau dành cho hạ nhân ra vào. Thế là, nàng taliền đổi ý, sai người ném Ngu Niệm Thanh vào hậu viện nơi hạ nhân ở, bên cạnh một đống củi.
Gần đó là giếng nước, cùng với mấy gian phòng lớn có giường tập thể của hạ nhân. Vị trí này tương đối ở giữa, lại cho người canh gác, như vậy mới có thể đảm bảo chắc chắn không có gì sơ sót.
Lúc nàng đi qua, trời đã khuya. Lưu Kế Nhân xách đèn lồng đi trước dẫn đường. Xa xa, Ngụy Nhiêu liền thấy trong sân có mấy tên hạ nhân đang đứng, dường như là mấy kẻ vừa cùng Lưu Kế Nhân ra ngoài, tất cả đều vội vàng chào hỏi nàng.
Ở phía bên kia, một bóng đen nhỏ bé mơ hồ như một cái túi vải nằm bên đống củi được xếp gọn gàng, chính là Tiểu Niệm Thanh.