Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 91-3

Cập nhật lúc: 2025-03-10 20:12:45
Lượt xem: 43

Cục trưởng Chu đứng dậy khỏi ghế, nhìn Tổ Kiểm Tra Kỷ Luật cùng Chu Quang Hách đi vào, “Văn phòng của chúng ta có chuyện gì vậy?”

 

Đồng chí Sơn Bình, giám đốc Cục quản lý bất động sản, bị nghi ngờ làm giả bằng chứng vào năm 1966 để buộc tội đồng chí Thủy Mô Hàm về tội ăn cắp tài sản nhà nước và không khai báo khi biết về vụ tham nhũng của Trâu Hiền Thực. Chúng tôi yêu cầu đưa ông ta trở lại cuộc điều tra." Chu Quảng Hà nói xong, nhìn thoáng qua Thủy Lang.

 

Đám người Cục trưởng Chu và Cục trưởng Bạch đều nhìn về phía Thủy Lang.

 

Suy cho cùng thì những người có liên quan đến vụ án đầu là cha mẹ ruột của cô.

 

Thủy Lang đứng dậy, “Cục trưởng Chu, ta đến Cục Công An một chuyến, buổi tối các ngài chờ xem tin tức, xem huyện có đem chuyện này mà đăng lên báo hay không.”

 

Cục trưởng Chu gật đầu rồi cùng nhau đi theo ra ngoài.

 

Ô Thiện Bình đang miệt mài nghiêm túc làm việc thì đột nhiên bị hai viên cảnh sát bắt đi, người còn chưa kịp hét lên đã bị gương mặt lạnh lùng của Tổ kiểm tra kỷ luật dọa cho sợ hãi, sau khi bị lôi ra ngoài thì phát ra một giọng nói đầy yếu ớt, “Tôi là bị oan… Tôi bị oan...”

 

Chu Quang Hách: “...”

 

-

 

Toà án nhân dân vừa hoạt động làm việc trở lại được hai tháng, việc điều tra thuộc trách nhiệm của Cục Công An và tổ kiểm tra kỷ luật.

 

Đêm qua Thủy Lang cung cấp chứng cứ do Tôn Trừng đưa cho, tố cáo việc Trâu Hiền Thực đem số tiền Triệu Gia tặng cho Bình An đều bị lấy mất, đồng thời còn bị nghi ngờ có liên quan tham nhũng.

 

Cùng lúc đó các bằng chứng trong tay Trữ Húc được đưa ra buộc tội Trâu Hiền Thực giả mạo chứng cứ hãm hại nhà tư bản đỏ ăn cắp tài sản quốc gia.

 

Trâu Hiền Thực hiện đang bị điều tra vụ án đầu tiên nên trong lúc thẩm vấn cự tuyệt không chịu thừa nhận, lời lẽ nghiêm túc tỏ vẻ chính mình tuyệt đối sẽ không làm qua cho đến khi Thủy Lang đến.

 

“Lang Lang!”

 

Lý Lan Quỳnh vừa thấy đến Thủy Lang liền khóc lóc nhào tới, “Cô vì cái gì mà làm như vậy, cô vì cái gì muốn hãm hại ông ấy! Chúng tôi đối với cô không tệ mà!”

 

Thủy Lang nhìn người phụ nữ có mái tóc trắng xóa trước mặt, “Sống như vậy, bà không thấy mệt sao?”

 

Lý Lan Quỳnh ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thủy Lang, rưng rưng nước mắt, “Lang Lang, chúng ta cái gì cũng đều không có, chúng ta không trách ngươi, nhưng ngươi không thể trái lại mà vu khống chúng ta như vậy!”

 

Thủy Lang bị chọc cho cười, không để ý đến bà ta, đi vào phòng thẩm vấn.

 

Trâu Hiền Thực là người có chức vị cao nên thành phố đã trực tiếp thành lập một nhóm điều tra đặc nhiệm, với sự đảm nhiệm trực tiếp của Trưởng Cục Công an thành phố Ngụy là người đảm nhiệm vai trò Trưởng nhóm điều tra, Trưởng ban Tổ kiểm tra kỷ luật Cung làm Phó Trưởng nhóm. Cục trưởng cục Công an Ngụy trực thuộc huyện Phục Mậu và Trưởng Công an trực thuộc huyện Bằng Bắc phụ trách, cùng với người chịu trách nhiệm về hai vụ án là Chu Quang Hách, cùng với Công an địa phương của Phục Mậu hỗ trợ điều tra.

 

Thời điểm tiểu đội đặc nhiệm được thành lập, đã đưa nhân chứng chính của việc tham ô là Tôn Trừng, cùng nhân chứng chính của việc vu hãm là Trữ Húc, người còn sống sót trong vụ Chiêm Hồng Đống, cùng nhân viên Thủy Lang có liên quan, Hứa Dư Tiêu và Ô Thiện Bình đã được đưa về đồn cảnh sát.

 

Thủy Lang ngồi ở phía đối diện với Trâu Hiền Thực, nhìn người đàn ông trở nên hốc hác chỉ sau một đêm.

 

Còn chưa kịp nói gì, Trâu Hiền Thực vẫy vùng thoát khỏi hai viên cảnh sát, trừng con mắt đỏ hoe nhìn về phía cô, “Thủy Lang! Cô vì cái gì muốn hại tôi như vậy! Tôi coi cô như con gái ruột của mình! Chúng tôi đều đối xử với cô như con gái ruột! Vậy mà cô có thể đổi xử với chúng tôi như vậy!”

 

“Không phải vội.” Thủy Lang ngồi vào vị trí của mình, “Nhân chứng sắp tới rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-91-3.html.]

 

Trâu Hiền Thực dừng lại rồi nuốt nước bọt.

 

Ngày hôm qua ở trong ngục, Chu Quang Hách chỉ nói một câu, chính là nếu tự thú và nhận tội có thể sẽ được giảm bớt hình phạt.

 

Ông ta không phải đứa trẻ hai tuổi, tất nhiên là không thể nhận tội, sau đó Chu Quang Hách rời đi, nhốt ông ta ở phòng thẩm vấn cả một đêm, một đêm cũng không có ai quay lại.

 

Thời gian trôi qua, ông ta càng nghĩ càng thấy sợ hãi, mấy chục năm nay đều chưa bao giờ hồi tưởng như thế này, càng nghĩ mồ hôi lạnh lại càng toát ra nhiều hơn, sợ tới mức hai chân đều nhũn ra, bị dọa cho muốn tiểu ra quần.

 

Ông ta không ngừng tự an ủi chính mình, vụ việc ở Bình An đã sớm trôi qua tám trăm năm trước rồi, những chứng cứ của vụ việc năm đó đã không còn, những người biết nội tình cũng đã c.h.ế.t hết rồi, Thái Công Phái cũng bị buộc tội mọi tội tội danh, thời điểm mà hắn ta bị bắt, một trăm triệu hai ngàn vạn nhân dân tệ, là cái số này của thế hệ đầu, nhưng rất có thể Thủy Lang sẽ tính toán dựa trên giá xây nhà, dù sao cô ta cũng là dân chuyên, cũng chỉ là ước tính sơ bộ thôi, chỉ cần có bị cắn c.h.ế.t ông ta cũng không chịu thừa nhận, thì chuyện này bất luận như thế nào đều sẽ không có thể gây ảnh hưởng gì đến ông ta!

 

Trâu Hiền Thực tự an ủi bản thân chính mình như vậy mà chịu đựng cả một đêm.

 

Vừa mới bước ra, liền phải đối mặt với nhiều nhân vật trong tiểu đội chuyên thẩm tra án có chức vị quan trọng.

 

Nhìn thấy được đám người Chiêm Hồng Đống đang ngồi ở phía đối diện, tiếp đến lại nhìn thấy Ô Thiện Bình cũng bị bắt, trong lòng của Trâu Hiền Thực chợt lạnh lẽo, đoán chừng Trữ Húc bên kia cũng đã  xảy ra chuyện, nhất thời đầu óc trở nên hỗn loạn.

 

Ông ta lại chỉ có thể không ngừng cổ vũ chính mình, nếu ông ta c.h.ế.t thì Trữ Húc cũng sẽ chết.

 

Cả hai bên đều hiểu rõ đạo lý này, có lẽ Trữ Húc sẽ không cần phải giải thích cái gì.

 

Thủy Lang nhìn sắc mặt của Trâu Hiền Thực thay đổi, đã đại khái hiểu rõ ông ta đang suy nghĩ cái gì, “Ông cho rằng ai sẽ là nhân chứng?”

 

Trâu Hiền Thực đang suy nghĩ lung tung, thì nghe được âm thanh này liền sửng sốt, “Ai?”

 

Không phải là Trữ Húc sao?

 

Giây tiếp theo, từ bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai!

 

Mọi người ở trong phòng đều giật mình.

 

Trái tim của Trâu Hiền Thực chấn động khi nghe thấy âm thanh của vợ mình!

 

Nhân chứng là ai?

 

Mà có thể dọa Lý Lan Quỳnh thành bộ dạng này!

 

Cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, khuôn mặt có vết sẹo ở khóe mắt những vẫn xinh đẹp kinh động lòng người, từ từ chậm rãi xuất hiện trước mắt Trâu Hiền Thực. 

 

Đôi mắt của Trâu Hiền Thực dần dần trợn lớn, trong mắt tràn ngập không thể tin nổi, “Ngươi... Ngươi...”

 

Tôn Trừng cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới chuyện đó phải không? Năm đó kế hoạch tai nạn xe cộ mà ông đã lên, tôi không những không c.h.ế.t trong xe như ông đã mong muốn mà còn sống cho đến hôm nay.”

 

Đôi mắt Trâu Hiền Thực lập tức còn mở lớn hơn nữa, khóe mắt cũng gần như muốn rách ra, “Không... Không thể nào như vậy..... Không phải tôi!”

 

Loading...