Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 84-2

Cập nhật lúc: 2025-03-02 16:13:56
Lượt xem: 22

Mười năm rèn luyện, ngay cả người năm xưa chỉ biết trượt băng đánh nhau như Hứa Dư Tiêu, cũng đã thay đổi rất nhiều trong tính cách, không còn bồng bột và hành động thiếu suy nghĩ nữa, biết lúc nào nên nhẫn nhịn, không để lộ sơ hở với người khác.

 

"Vất vả cho ông quá."

 

Mọi người đều không nói gì, Thủy Lang phá vỡ sự im lặng, lời nói mang theo sự chế giễu: “Khoảng thời gian này hẳn là ông đã phải tốn rất nhiều tâm huyết nhỉ?"

 

Trâu Hiền Thực thở dài, sau đó nở nụ cười: “Vì mọi người, dù có mệt mỏi thế nào cũng không tiếc, đừng nói là mệt, cho dù bị mọi người ghét, chỉ cần có thể giúp mọi người sống tốt thì tôi đều có thể chịu đựng."

 

Trong phòng lại rơi vào im lặng một lần nữa, những người đang ngồi đều nhìn về phía khác, dường như chỉ cần nhìn Trâu Hiền Thực một cái thôi là lại không nhịn được muốn nhổ nước bọt, đ.ấ.m vào mặt ông ta.

 

Thủy Lang nhướng mày: “Thật sao?"

 

Trâu Hiền Thực vội nói: "Tất nhiên, cô xem bây giờ mọi người đều bình an vô sự..."

 

"Hứa Dư Tiêu, cậu có thể làm điều mình muốn được rồi."

 

"Bịch!"

 

"Bịch!"

 

"Bịch!"

 

Trâu Hiền Thực nổ đom đóm mắt, trượt xuống theo bức tường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-84-2.html.]

Vừa rồi khi Thủy Lang nói xong, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị túm lấy cổ áo kéo dậy, tiếp theo, từng cú đ.ấ.m liên tiếp ập đến, đ.ấ.m đến nỗi dù ông ta ôm đầu né tránh ta theo bản năng nhưng vẫn bị đập thẳng vào tường!

 

Xương bên má trái như bị vỡ nát, môi cũng bị đánh đến tê dại, tai ù đi, não choáng váng từng cơn, cơn đau ập đến đầu theo từng đợt!

 

Trâu Hiền Thực đau đến choáng váng.

 

Ông ta đã bị đánh!

 

Vậy mà Thủy Lang lại dám sai người đánh ông ta!

 

Bọn họ thế mà dám đánh ông ta như vậy!

 

"Quả nhiên là chịu đựng rất được." Thủy Lang nhìn Trâu Hiền Thực, hai mắt ông ta kinh ngạc đờ đẫn, khóe miệng chảy máu: “Nếu cắt cái "miệng lưỡi không xương" này của ông đi, liệu ông còn chịu đựng được không?"

 

Trâu Hiền Thực đột nhiên ngậm chặt miệng, cuộn lưỡi lại theo bản năng, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi, đề phòng nhìn Thủy Lang, định nói cô muốn làm gì nhưng lại không dám mở miệng.

 

"Đùa thôi, xem ông sợ chưa kìa." Thủy Lang đứng dậy, tùy tiện rút một cái túi đựng tài liệu ra mở ra xem: “Làm một nhân viên bình thường, sao có thể đáp trả lại tấm lòng của ông trong những năm qua, để bù đắp lại những ấm ức mà ông phải chịu mấy năm qua thì ít nhất phải chia cho ông một nửa số tiền trong tài khoản ngân hàng năm đó, mới có thể bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi, như vậy mới có thể giải quyết được nỗi lo cấp bách của ông."

 

Trâu Hiền Thực lắc đầu, cố sức nheo mắt lại, trước mắt rõ ràng hơn một chút, đầu óc cũng tỉnh táo hơn: “Không cần mọi người chia tiền cho tôi, nhưng phần này tôi, tôi vẫn luôn tranh giành, chính sách thay đổi từng ngày, phải có sự phối hợp của mọi người thì mới có thể lấy lại được cổ tức của mọi người năm đó."

 

Thủy Lang ném túi đựng tài liệu vào người ông ta: “Vậy chúng tôi phải phối hợp với ông như thế nào?"

 

Trâu Hiền Thực đau mặt, đau miệng và đau cả đầu, đứng không vững nên đã ôm một đống tài liệu ngồi dựa vào tường: “Bây giờ chính sách không rõ ràng, chỉ có thể đảm bảo rằng những nhà tư bản được điều trở về thành phố thực sự có giác ngộ, có thể hết lòng vì đất nước, vì nhân dân, đứng cùng phía với đất nước và nhân dân, trong thời gian khảo sát có biểu hiện tốt thì mới có thể trả lại số tiền trên sổ sách trước đó, rồi bồi thường thêm tiền."

 

Loading...