Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 8-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:41:05
Lượt xem: 83
Thủy Lang ở thế giới này sinh ra là nhà tư bản, từ nhỏ không cần phải đan len, đến tuổi dậy thì, thời cuộc thay đổi chóng mặt, lại có mẹ kế, sau đó lại đi tới nông thôn ở vùng hoang dã phương Bắc, bao nhiêu năm rồi đến cái cọng len còn chưa bao giờ nhìn thấy chứ đừng nói đến việc học đan len.
“Anh đan cho em.”
“Hả???”
Thủy Lang nhìn người vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn với mình bằng cặp mắt khác: “Anh còn biết đan len sao?”
Cô nói lời này không có chút thành kiến nào, hoàn toàn là một kiểu ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đối với người có thể làm những việc mà mình không làm được, cũng là ngưỡng mộ người đàn ông không có những tư tưởng cứng nhắc bình thường.
“Anh không biết.” Chu Quang Hách hạ quyết tâm, chọn thêm mấy cuộn len, trong đó có phần cho chị cả và ba đứa cháu gái: “Học cũng không khó lắm, từ nhỏ anh đã nhìn mọi người đan len mà lớn lên.”
Thủy Lang lần đầu tiên chân thành giơ ngón tay cái lên: “Vậy em sẽ chờ được mặc.”
So với Thủy Lang, Chu Quang Hách dường như có chứng cuồng mua sắm hơn, mua len chất đầy cái túi lớn màu xanh lam của Thủy Lang, anh lại mua cho Thủy Lang hai đôi giày, một đôi giày da và một đôi giày trắng, mua xong, anh đi thẳng đến cửa hàng quốc doanh, mua đầy đủ đồ đạc kết hôn, vỏ gối có hình uyên ương nghịch nước, ga trải giường hifnh hoa mẫu đơn đỏ chót , một cặp bình giữ nhiệt màu đỏ tươi, một chậu rửa tráng men có hình hoa mẫu đơn đỏ tươi song hỷ, xà phòng, hộp xà phòng đỏ tươi, tách trà tráng men, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt màu đỏ tươi...
“Sao anh lại mê mẩn màu đỏ như vậy?” Thủy Lang thể nhịn được nữa hỏi, đồ vật trong tay rất nhanh đã không thể cầm nổi nữa.
Chu Quang Hách tỏ vẻ khó hiểu: “Chúng ta là vợ chồng mới cưới, màu sắc của đám cưới không phải nhất thiết phải là màu đỏ tươi sao?”
“Anh đừng làm ra vẻ giống như thật vậy.” Thủy Lang thúc giục: “Chỉ cần đồ đạc đầy đủ là được rồi, mau về thôi.”
“Được rồi, gần như là đủ rồi.” Chu Quang Hách thanh toán xong, cầm hết tất cả đồ lên: “Em xem còn thiếu gì nữa không?”
“Có anh, em không thiếu cái gì nữa đâu.” Thủy Lang thực sự không nhịn được nữa, mang theo đồ đạc “Đinh đinh đang đang” sải bước đi ra ngoài.
Đi được một lúc lâu, cô mời phát hiện người đàn ông có đôi chân dài tới thắt lưng cô vẫn còn ở phía sau rất xa, cô dừng lại, quay ngược trở lại xem có phải anh xách quá nhiều đồ nên không đi được hay không, kết quả nhìn thấy anh vẫn đứng đó, hai tai đỏ bừng, đỏ đến mức gần như sắp chảy ra máu, cô nghi ngờ hỏi: “Anh nóng lắm à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-8-2.html.]
Thủy Lang ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa không trung: “Hôm nay trời có hơi nóng, sáng sớm em đã để ý rồi, anh nên mua ít một chút, về sớm thôi, nếu không đợi đến giữa trưa mặt trời lên tới đỉnh đầu mới về tới nhà.
Chu Quang Hách không nói một lời, vành tai vẫn đỏ bừng, chỉ đưa tay đỡ lấy cái túi lớn màu xanh chứa đầy len từ trên vai Thủy Lang.
Thủy Lang cũng không từ chối, bả vai cô sắp bị sợi dây túi xách cắt đứt tới nơi: “Đi nhanh một chút, về đến nhà sẽ mát hơn."”
Lần này Chu Quang Hách không hề dừng lại một bước nào, hai người rất nhanh đã đi vào trong ngõ Ngô Đồng.
Lúc này đã đến giờ nấu bữa trưa, người ở bếp sau đang vo gạo, rửa rau nhìn thấy hai người đi qua, đều chào hỏi.
Chu Quang Hách đi vào trong ngõ, tay phải rảnh rỗi, ai chào hỏi hay hỏi thăm anh đã lấy giấy chứng nhận chưa, anh đều sẽ lấy kẹo trong túi kẹo đưa ra cho bọn họ.
Cuối cùng, khi về đến nhà, đã thấy ba cái wifi ngồi cạnh nhau ở ngưỡng cửa, khi nghe thấy tiếng động, tất cả đều cùng nhau quay đầu lại: “Cậu, mợ về rồi!”
Tam Nha vui vẻ chạy vào, bộ dạng này hình như là để thông báo cho mẹ.
Đại Nha và Nhị Nha chạy tới, một người cầm đồ giúp cậu, một người cầm đồ giúp mợ.
Thấy một cảnh này, Thủy Lang cảm thấy trong lòng có một loại cảm xúc xa lạ không thể nói rõ được, chỉ biết loại cảm xúc này là tích cực, có thể khiến trái tim trở nên tràn đầy cảm giác.
“Không cần đâu, vào nhà trước đi, mợ trực tiếp bỏ xuống đất là được.”
Đằng sau Chu Quang Hách cũng nói như vậy, hai cô bé vâng lời chạy vào nhà trước. Đại Nha cầm cái chậu rửa mặt đi đến bồn rửa ngoài sân vườn lấy nước. Nhị Nha cầm ấm nước lên rót đầy hai ly nước rồi kéo ghế dưới gầm bàn ra ngoài chuẩn bị.
Thủy Lang trực tiếp ném đồ xuống đất, xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, nói với người phụ nữ đang mỉm cười ngồi một bên: “Chị cả.”
Chu Huỷ nghe xong, nụ cười càng đậm hơn: “Hai người đã nhận giấy chứng nhận chưa?”
“Bọn em đã nhận rồi.” Thủy Lang nhận lấy chậu rửa mặt trong tay Đại Nha, đặt xuống đất, ấn tay vào trong nước lạnh, trong nháy mắt cảm thấy hơi nóng trong cơ thể đã tiêu tan: “Bữa trưa ăn gì?”