Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 8-1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:40:23
Lượt xem: 79
Chương 8
Hôm qua Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành mặn và bánh nướng ngọt, hôm nay Thủy Lang ăn sáng sữa đậu nành ngọt và bánh mì mặn, cô đã lửng dạ, Chu Quang Hách lại gọi cho cô thêm bốn cái bánh bao và một tô bún hai ngăn.
Hai ngăn là đậu phụ nhân thịt và thịt lợn bọc bột mỳ, cô ăn hết tất cả đã no căng bụng, chậm rãi đi bộ đến Cục dân chính.
Chu Quang Hách lo lắng nhìn cô: “Em có thể đi được không?”
“Không sao!” Thủy Lang xua ra hiệu: “Đi nhận giấy chứng nhận phải đi từ từ, không vội vàng được.”
Nếu đi gấp quá, cô sẽ nôn ra mất.
Trong lòng Chu Quang Hách cảm thấy buồn cười, anh chưa từng thấy cô gái nào thích ăn uống như vậy: “Không cần gấp, cục dân chính cách đây không xa, đến lúc đó đi ngang qua cửa hàng, chúng ta mua mấy cân kẹo cưới, mua xong đi qua bên đó vừa kịp thời gian.”
Thủy Lang nhẹ nhàng gật đầu, không dám cử động mạnh: “Anh nói là được.”
“Nhìn cô mang thai cũng đã được mấy tháng, sao chồng lại không biết đỡ vậy?”
Một bà thím ngồi dưới gốc cây ngô đồng, nhìn trạng thái đi đường của Thủy Lang rồi nhiệt tình nói.
Chu Quang Hách nhìn khuôn mặt Thủy Lang đột ngột biến sắc, anh cố gắng nhịn cười, đưa tay đỡ lấy cánh tay cô.
“Xin anh cách xa tôi một chút.” Thủy Lang hai tay ôm bụng: “Người trong thành phố các anh có phải mắt có vấn đề không?”
“Ừ, đúng vậy.” Chu Quang Hách nghiêng đầu cười, chỉ vào cửa hàng nói: “Anh đi mua kẹo, em có muốn đi cùng không?”
“Đi, tất nhiên là phải đi.” Cửa hàng quốc doanh và cửa hàng bách hóa là nơi duy nhất trong thời đại này có thể mua được đồ, nhất là cửa hàng quốc doanh, nơi bán tất cả đồ ăn thức uống, nên đương nhiên là cô muốn đi.
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng, nhìn thấy những mảng màu sắc rực rỡ, Thủy Lang nhìn cái gì cũng thuận mắt, lại nhìn thấy cái bánh mì gói trong giấy sáp, bánh ngọt trứng gà vừa cân xong, dầu hành và vỏ cua đỏ được khách hàng khác mua, trong bụng chẳng những không còn cảm giác đầy hơi, ngược lại còn cảm thấy rỗng đi không ít.
“Em muốn ăn loại kẹo nào?” Chu Quang Hách mua là kẹo cưới, nhưng lại hỏi cô muốn ăn vị gì.
Thủy Lang đi tới, nhìn những viên kẹo đặt trên đĩa tráng men, chọn kẹo sữa thỏ trắng: “Cái này mau cho chúng ta mua ăn, mua... hai lạng đi.”
Chu Quang Hách cân nửa cân kẹo sữa, cân thêm một cân kẹo trái cây thập cẩm dùng làm kẹo cưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-8-1.html.]
Anh không mua thêm gì khác nữa, chỉ xách kẹo rồi bước ra ngoài.
Sau khi bước ra khỏi cửa, anh mới nói: “Các cửa hàng quanh đây em cũng quen rồi, muốn ăn gì thì cứ đến mua.”
Thủy Lang nhai kẹo sữa Thỏ Trắng, vị sữa và vị ngọt tràn ngập trong miệng, hạnh phúc dâng trào.
Quả nhiên, đồ vật gì hiếm thì sẽ quý, chỉ khi thiếu thốn người ta mới cảm thấy quý trọng, chỉ có lâu ngày không được ăn, đến lúc ăn mới cảm giác khó có được.
Điều khó khăn nhất khi kết hôn chính là giấy giới thiệu, chỉ cần được cấp giấy giới thiệu, Cục dân chính sẽ chỉ làm một thủ tục.
Hai người đi ngang qua đó chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn giống như một tờ giấy khen.
Thủy Lang tuỳ ý gấp giấy chứng nhận kết hôn cho vào cái túi lớn màu xanh, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Quang Hách đang cầm tờ giấy, nhìn đi nhìn lại, nhìn hai lần, lại nhìn, vẫn nhìn... Khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Có cần thiết phải như vậy không? Làm vậy trông giống như anh thực sự cưới vợ vậy.
“Anh xong chưa?”
“Rồi.” Chu Quang Hách hết sức trân trọng gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, cẩn thận nhét vào trong túi quân phục: “Chúng ta đi mua vải, đến tiệm may đặt làm một ít quần áo cưới.”
Thủy Lang cúi đầu nhìn mấy miếng vá trên người mình, không có ý kiến gì.
Lần này đi cửa hàng bách hóa trước, Chu Quang Hách dẫn cô đi đến quầy chuyên mua bán len, Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mua mấy cuộn sợi len lông dê.
Thủy Lang: “Chờ một chút, anh mua cái này à? Không phải cho em phải không?”
Chu Quang Hách nhìn cuộn len lông dê màu vàng nhạt, màu hồng phấn, màu xanh nhạt trong tay: “Là cho em, hôm nay đều sẽ ưu tiên cho em.”
“Len cần phải đan. Ai sẽ đan đây?”
“Em không biết đan len sao?”
Chu Quang Hách lớn lên trong một môi trường mà dù là phụ nữ hay là thiếu nữ, công việc thường làm nhất chính là đan len, vừa rồi nghĩ rằng mùa xuân đang đến, áo len lông dê là trang phục thời thượng và phổ biến nhất, anh liền vô thức giúp cô chọn thật nhiều màu sắc mà không hề suy nghĩ xem liệu cô có biết đan len hay không.
“Không.” Thủy Lang ở kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, chưa từng thấy người xung quanh đan len, hơn nữa, ở thế giới trước kia là thế giới thời trang bùng nổ, có rất nhiều trung tâm thương mại, trong đó phần lớn đều là cửa hàng quần áo, cái đó còn chưa tính là gì, còn có taobao, đó mới gọi là một nơi đầy màu sắc, ngay cả vùng hoang dã phương Bắc xa xôi nhất cũng có thể được đưa đến đó, kim đan len đã sớm rút khỏi giai đoạn lịch sử này.