Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 75-6
Cập nhật lúc: 2025-02-24 19:51:05
Lượt xem: 23
Ngày đầu tiên, mọi người vẫn còn thấy mới lạ, Thủy Lang cũng rất muốn thả lỏng nghỉ ngơi nửa ngày, cô cũng không đuổi bất kỳ một người nào đi, ai muốn xem TV thì đều có thể ở lại nơi này xem, TV vẫn luôn mở, từ vở diễn múa lúc chạng vạng, đến bản tin Thời Sự vào buổi tối, bản tin quốc tế, tiết mục múa thiếu niên nhi đồng, phim…
Nhưng tới gần chạng vạng, Thủy Lang ra cửa, chụp một điện báo gửi tới công xã Hồng Khánh, Thiết Đản đã nhận được.
Giữa trưa ngày hôm sau, người đưa điện báo tới cửa, Thủy Lang đã nhận được hồi âm từ thôn Hồng Hà.
Ở trên điện báo có viết: Trữ Húc, mẹ Thiết Đản
Thủy Lang nhìn chằm chằm năm chữ đó thật lâu, đột nhiên, cô ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt chậm rãi trở nên rất khó xem.
Chu Quang Hách trở về, vừa thấy sắc mặt của Thủy Lang, lông mày lập tức nhíu lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Thủy Lang mới lấy lại được tinh thần, nhìn thấy bầu trời ngoài cửa sổ đã dần tối lại, ngay lập tức kinh sợ.
Vậy mà bất tri bất giác cô đã ngồi suy nghĩ vài tiếng đồng hồ!
“Xảy ra chuyện gì?” Chu Quang Hách lại hỏi một lần: “Rất nghiêm trọng sao?”
Thủy Lang còn chưa nói kịp nói, bụng đã “ọt ọt” kêu lên, đầu cô cũng bắt đầu choáng váng, xương cổ cũng đã cứng đờ, hai chân cũng cảm giác tê tê: “Khó chịu!”
“Em ngồi ở đó bao lâu rồi?”
Chu Quang Hách tiến lên, trực tiếp bế Thủy Lang lên theo kiểu công chúa, anh đặt cô lên trên giường, bảo cô nằm yên ở đấy, sau đó xoa bóp hai chân của cô.
“Đừng! Đừng nhúc nhích!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-75-6.html.]
Con đau đớn tê mỏi ập đến,Thủy Lang không thể nằm thẳng, cô đứng dậy tự đè lại cẳng chân, duỗi thẳng cột sống, vẻ mặt rất thống khổ.
Chu Quang Hách đi đến cuối giường, nắm chân mang vớ trắng của Thủy Lang, trước tiên anh duỗi thẳng ra, rồi lại chậm rãi gập nó, cứ làm thế nhiều lần.
Sắc mặt thống khổ của Thủy Lang dần dần rút đi, cô hoạt động cổ qua trái qua phải, chậm rãi nằm thẳng ở trên giường, nhẹ giọng rầm rì.
“Chẳng lẽ em nguyên ngồi một buổi trưa ư?” Chu Quang Hách mát xa hai chân xong, chậm rãi mát xa cẳng chân thon bị huyết mạch không lưu thông, anh nhấn đến đầu gối, lại lui về, chậm rãi mát xa đến mũi chân, cứ thế lặp lại.
“Em cũng giật mình luôn đấy.” Thủy Lang nâng lên đôi tay, mát xa hai bên huyệt Thái Dương của mình: “Đọc cái đó xong, nó gợi lên trong đầu em một ít ký ức mà bản thân cũng đã quên mất, càng nghĩ càng nhớ ra nhiều, càng nghĩ càng loạn, lại từ mớ hỗn độn rối loạn kia tìm được manh mối nhưng em lại tiếp tục loạn, tiếp tục nghĩ....”
“Được rồi, đừng nghĩ nữa.” Chu Quang Hách cắt ngang lời của Thủy Lang: “Thả lỏng đầu óc, sắc mặt của em rất khó coi, giống như năng lượng trên người em đã cạn kiệt vậy, em nghỉ ngơi một chút trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến, sẽ trở lại ngay.”
Thủy Lang quả thật rất cần nghỉ ngơi, cô tùy ý gật gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Qua không bao lâu, cô nghe thấy được âm thanh xe đạp vào cửa.
Thủy Lang nhắm mắt lại, hưởng thụ nghe tiếng bước chân trầm ổn nhưng lại mang xíu điểm vội vàng, tiếng bước chân đi đến phòng khách, tựa hồ người đó đang nhìn thoáng qua căn phòng, tiếp đó tiếng bước chân đã hướng tới phía sau nhà bếp.
Tiếng vòi nước chảy róc rách truyền đến, dường như là đang rửa tay, sau đó tiếng bước chân lại đi về phòng khách, nước sôi đổ vào ly, tiếng túi gói giấy lạo xạo vang lên, người bước vào.
“Ngủ rồi sao?”
Chu Quang Hách đè thấp giọng nói, Thủy Lang nhếch khóe miệng tỉnh lại, cô đang định nói chuyện nhưng khi nhìn thấy hai cái ly, một cái màu hồng và một cái màu trắng trên tay anh, trên thân ly còn có hoa văn rất cổ điển ở niên đại này, cái ly màu hồng chính là nước đường đỏ, màu trắng chính là sữa bò, còn kẹp thêm mấy túi giấy.