Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 72-6
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:08:31
Lượt xem: 18
“Tôi muốn xem bộ dáng Đại Nha mặc quần áo tập luyện trông ra sao.”- Thủy Lang nhớ đến trang phục liền thân trong bộ môn múa ba lê, nửa người dưới là quần dạng hình tam giác, bên trong sẽ mặc một chiếc quần bó sát màu trắng, mỗi bé thoạt nhìn đều giống như con thiên nga nhỏ ưu nhã, nhưng cô nghĩ là thời bây giờ sẽ không cho mấy đứa nhỏ ăn mặc như thế, cho nên cô cực kỳ tò mò.
Chờ tới khi đến cung thiếu niên, việc đầu tiên cô làm là chạy lên phòng học vũ đạo ở tầng hai, khi hình ảnh quần áo mà những bé gái ở đó đang mặc đập vào mắt cô, khóe miệng Thủy Lang hơi giật giật.
Chậc!
Quần áo tập luyện chỉ là áo thun cổ tròn bình thường, quần đùi bó sát, giày mũi nhọn có đế làm từ da dê.
Đương nhiên là ở trong thời đại này thì có bộ quần áo như thế mặc là nhìn đã Tây lắm rồi, đặc biệt là chiếc áo trên màu đỏ tím, cái màu này mà quăng vô mấy cửa hàng thì chỉ có nước cháy hàng thôi!
Mấy bé gái trong phòng vũ đạo khi được mặc bộ quần áo này vào đều cực kỳ cao hứng.
Đứng ở giữa nhóm bé gái, là một cô bé cũng mặc trên người bộ quần áo tập luyện như bao bé khác, cũng búi tóc lên như bao bé khác, nhưng cô bé Đại Nha lại thật sự nhìn như hạc trong bầy gà.
Cô bé có một đôi mắt long lanh ánh nước, một đôi chân dài thẳng tắp, do mỗi ngày đều ăn ngon nên nhìn rất có da có thịt, khuôn mặt trái xoan kia trở nên hơi hơi đầy đặn, gầy nhưng không đến mức ốm, làn da được kem dưỡng ẩm bảo vệ cũng trở nên mềm mại trắng nõn, không còn vẻ khô nứt như trước kia, khí chất của cô bé cũng tự tin, tuy rằng không nhiều lắm.
Nhan sắc của Đại Nha vốn dĩ đã thuộc loại ngoại hình của một tiểu bạch hoa, cho dù cô bé có tự tin hay tự ti, thì người khác nhìn vào đều muốn che chở, bảo vệ cho cô bé.
“Không tệ đó chứ.”- Thủy Lang nhìn không rời được mắt: “Múa ba lê chỉ cần luyện tập một tới hai năm là khí chất sẽ có thể thay đổi hoàn toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-72-6.html.]
Ánh mắt của Chu Quang Hách mang theo chút vui mừng, anh “ừm” một tiếng.
“Chúng ta đi xem Nhị Nha đi.”- Thủy Lang đi ra bên ngoài, cô đi đến phòng học ngoại ngữ.
Ngoại ngữ là môn chương trình học của nó vừa được khôi phục, tạm thời chỉ có hai môn, tiếng Nga và tiếng Anh, Nhị Nha chọn học tiếng Anh trước, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc ngồi ở chỗ của mình, cô bé đang đọc chữ cái tiếng Anh trên bảng đen theo sự hướng dẫn của giáo viên.
“Nhị Nha mới đi học ngày đầu mà nghiêm túc dữ ta.”
Thủy Lang nhịn cười: “Nghiêm túc thật đó, không chừng là sau này con bé sẽ giật hết học bổng mất?”
Chu Quang Hách chụp nhẹ bả vai của Thủy Lang: “Giáo viên đang nhìn qua, đi thôi.”
Phòng học thanh nhạc, nhưng lại không nghe có tiếng ca hát nào truyền ra cửa.
Thủy Lang vừa thấy, cô lập tức không nhịn được mà “phụt” cười một tiếng, sau đó vội vàng né tránh cửa.
Chu Quang Hách nhìn thoáng qua, anh kiềm cho khóe miệng của mình không nhếch lên, rồi cũng né người theo Thủy Lang.
Chờ đến khi hai người đều cười xong, cảm thấy đã nhịn cơn buồn cười xuống được rồi, lúc này họ mới nhìn vào trong lần nữa, Tam Nha tiến chân trái lên một bước nhỏ, ngẩng đầu ưỡn ngực, bụng nhỏ phình phình ra, cô bé đang cố gắng nhếch hai khóe miệng hai bên lên, để lộ ra má lúm đồng tiền, đồng thời cô bé cũng nỗ lực trợn to hai mắt, đến cả lông mày cũng phải hoạt động theo, để cho nụ cười này trở nên ngọt ngào.