Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 34-2
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:39:40
Lượt xem: 21
“Sao tôi có thể ngồi yên được?” Thủy Lang lắc đầu, rất căng thẳng, dáng vẻ hoang mang lo sợ: “Tôi cũng không biết chuyện này có sai sót gì, chứng nhận được cấp rõ ràng là phù hợp với quy định, tôi cũng trở về thành phố kết hôn theo quy định, ở lại thành phố dựa theo chính sách, tại sao lại đột nhiên bị trục xuất trở về, trở về còn bị giam giữ, còn bị huỷ bỏ vĩnh viễn tư cách trở về thành phố, đồng chí lãnh đạo, nếu đổi lại là anh, anh có thể ngồi yên được không?”
Khi nhìn tận mắt, cô gái nhỏ trước mặt càng lộ ra vẻ yếu đuối, không hề bình tĩnh và điềm đạm như khi xuất hiện trên báo.
Có người sớm đã suy đoán hình ảnh của cô trên báo là hình tượng do cục quản lý bất động sản Phục Mậu cố tình dựng lên, mục đích là để tiết lộ thông tin chi tiết về ngõ Bình An, nhe vậy cho dù sau này ngõ Bình An có gây rắc rối cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của cục quản lý bất động sản khu Phục Mậu.
Bây giờ nhìn thấy đôi mắt đỏ như thỏ của cô bé, tính cách giống như cừu non sợ sói, sự cảnh giác trong lòng Chương Cường lập tức giảm đi không ít, mặc dù vừa rồi là bọn họ cố ý nhầm lẫn không thể hù dọa đối phương, cũng không cần phải lo lắng.
“Cô không cần phải căng thẳng. Hôm nay chúng tôi đến đây để điều tra. Nếu cô nói không phải, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyên sâu, sẽ không buộc tội oan cho cô.”
“Thật sao?” Thủy Lang rơi nước mắt, vỗ vỗ ngực: “Không phải anh vừa mới nói muốn đem tôi về biệt giam sao?”
“Đó là bởi vì chúng tôi chỉ hiểu một mặt của tình hình. Nếu cô đã nói không phải, chúng tôi không thể để cô chịu oan, cô yên tâm.” Chương Cường liếc nhìn Chu Quang Hách: “Chúng tôi muốn mượn phòng họp của các anh một chút được không? Chúng tôi có một số việc phải nói chuyện riêng với đồng chí Thủy Lang.”
Chu Quang Hách cau mày nói: “Tôi và đồng chí Thủy Lang là vợ chồng, nếu có chuyện gì có thể nói với cả hai chúng tôi.”
“Đồng chí công an, việc này là trái quy định.”
“Không có...”
Thủy Lang nhìn về phía Chu Quang Hách đang nói được nửa chừng, nói: “Anh dẫn mọi người đến phòng họp đi.”
Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang một hồi, sau đó quay người dẫn người đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-34-2.html.]
Trong phòng họp.
Thủy Lang ngồi xuống, trong mắt vẫn còn có chút hoảng sợ: “Lãnh đạo, giấy đăng ký kết hôn tôi đã điền đầy đủ từng cột, phải mất ba tháng mới xét duyệt xong để về thành phố. Anh nghe được từ chỗ nào tôi làm việc không hợp quy định? Sẽ không phải là từ chỗ người thân của tôi đấy chứ? Lãnh đạo, anh tuyệt đối không được tin lời bọn họ, bọn họ chỉ muốn tranh đoạt tài sản của mẹ tôi thôi.”
“Chúng tôi đều là vì nhân dân phục vụ, chúng tôi nhất định sẽ điều tra kỹ càng.” Chương Cường đổi giọng nói: “Chỉ là, người thân mà cô nhắc đến, cũng đúng lúc hôm nay chúng tôi tới đây là để hỏi cô chuyện này, cách đây không lâu, xảy ra vụ việc nhân viên cục Công thương làm giả giấy tờ, theo điều tra, người liên quan là cô và nghi phạm là...”
“Tôi không biết nên gọi bà ấy là gì nữa.” Thủy Lang lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Tôi vốn tưởng bà ấy là mẹ kế, kết quả mười năm sau khi tôi trở về, bà ấy đột nhiên trở thành vợ của chú tôi.”
Chương Cường nhìn đồng nghiệp của mình.
Một nhân viên nói: “Tại sao tới mẹ kế và thím mà cô cũng không phân biệt được vậy? Có phải lúc đó các người chưa từng chia nhà không? Chú và bố của cô luôn sống trong cùng một ngôi nhà sao?”
Thủy Lang gật đầu: “Bởi vì bà nội tôi vẫn còn sống nên anh em bọn họ chưa từng chia nhà.”
Đôi mắt của các nhân viên Ban thanh niên trí thức lập tức sáng lên, thậm chí có người còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt Chương Cường xuất hiện một nụ cười: “Cho nên, lúc đó cô đã biết các người là người một nhà, năm 1968 về quê, cô biết mình phải hy sinh, biết mình phải thay thế em gái xuống nông thôn sao?”
Thủy Lang còn chưa kịp nói gì thì hai người nhân viên còn lại đã thổn thức:
“Thật là đáng thương, bố cô thật là thiên vị.”
“Quá hiểu chuyện, một đứa trẻ không có mẹ sớm biết lo liệu việc nhà.”