Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 34-12
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:45:14
Lượt xem: 27
Một con sư tử lớn lại bị Thủy Lang bắt lấy giống như gà con?
Chủ nhiệm Hoa cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Ngày mai tôi sẽ thu xếp việc bồi thường, cô liền rút đơn kiện, cô thấy thế nào?”
Toà án vừa mới khôi phục, ban thanh niên trí thức lại là vụ án lớn đầu tiên, một động thái này của Thủy Lang đêm qua đã làm tan nát trái tim của bao nhiêu người, khiến bọ họ thao thức suốt đêm.
Chủ nhiệm Hoa nghĩ đến rốt cuộc mình cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên giao phó, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm
“Nếu như không xuống nông thôn thì có lẽ tôi cũng không phải là một nhân viên bình thường phải không?”
Khuôn mặt tươi cười chủ nhiệm Hoa khựng lại, trái tim đã buông xuống, lại lần nữa bị treo lên.
Thủy Lang cầm lấy tờ báo nói: “Trên báo cũng đã viết về năng lực của tôi rồi. Chưa nói đến công nhân bậc tám, ít nhất cũng là công nhân bậc sáu, tiền lương một tháng có lẽ cũng là tám mươi tệ.”
“Công nhân bậc 6?”
“Tám mươi trừ mười lăm, sáu mươi lăm, sáu mươi lăm tệ một tháng, mười năm là một trăm hai mươi tháng, không phải một nghìn tám mươi tệ, mà là bảy nghìn tám trăm tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-34-12.html.]
Bảy nghìn tám trăm tệ! !
Chủ nhiệm Hoa hít vào một hơi nhưng lại không thở ra.
Đã nghe thấy Thủy Lang nói tiếp: “Thanh niên trí thức xuống nông thôn, chính là nông dân, làm nông dân, ăn cơm của nông dân. Nếu tôi là người thành phố, mỗi tháng tôi sẽ có ba mươi cân khẩu phần lương thực, mười năm chính là ba nghìn sáu trăm cân, ít nhất cũng nên bồi thường cho tôi khoản này chứ?”
Chủ nhiệm Hoa cất cao giọng: “Ba nghìn sáu trăm cân lương thực?”
“Nếu tôi không xuống nông thôn thì cũng đã kết hôn sinh con rồi phải không?” Thủy Lang không để ý đến khuôn mặt từ nghiêm nghị đến biến dạng của chủ nhiệm Hoa: “Người lớn bằng tuổi tôi, bà nhìn chị cả đi, chị ấy đã có ba đứa con, một đứa trẻ có khẩu phần lương thực từ mười đến mười lăm cân chúng ta sẽ tính tối đa, mười lăm cân nhân với mười năm, à, bây giờ đã là một nghìn tám trăm, một nghìn tám trăm nhân với ba đứa trẻ, là năm nghìn bốn trăm cân lương thực.”
Chủ nhiệm Hoa đột nhiên “Phắt” một tiếng đứng dậy, ngất đi một lúc rồi ngã ngửa ra sau, người thư ký đi theo bên cạnh cũng đã cứng đờ, anh ta cùng Chu Huỷ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.
Chủ nhiệm Hoa một tay đè lên thái dương, một tay chỉ Thủy Lang: “Cô đừng quá…”
“Còn có chồng tôi.” Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách vừa mới mua bữa sáng bước vào cửa: “Đây, miễn cưỡng cứ theo mức của anh ấy cũng được.”
Chủ nhiệm Hoa nhìn theo hướng tay chỉ của Thủy Lang, nhìn thấy người đàn ông này còn rất trẻ, nhìn qua mới ngoài hai mươi tuổi, nhiều nhất là công nhân bậc hai, tiền lương cũng chỉ cao hơn nhân viên bình thường mười tệ, xác thực có thể miễn cưỡng, bà ta vô thức thở phào một hơi, lại nghe thấy:
“Cấp tiểu đoàn trưởng, một trăm ba mươi tệ một tháng, nhân với mười năm thì là một vạn năm nghìn sáu trăm tệ.”