Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 33-9
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:34:43
Lượt xem: 37
Khi Thủy Lang trở về Thượng Hải, đã nghe được tiểu tam bận rộn vì giành lấy chức vụ đội trưởng cho Trâu Khải, kết quả nửa đường bị cô lấy mất phiếu xăng, khổ sở lâu như vậy, không những không được thăng chức mà còn bị bị giáng liền hai chức!
Nhìn Trâu Khải trên sân khấu từ từ không thể gượng cười được nữa, sắc mặt đã tái xanh, sau khi bị phê bình, còn phải lấy ra từ trong túi quần một bản tự phê bình, trên mặt đầy vẻ uất ức, còn phải cố nặn ra nụ cười, đọc to trước mặt mọi người, tự nhận lỗi, tự kiểm điểm.
Thủy Lang nhịn không được cười ra tiếng.
Đại hội kéo dài rất lâu, phó cục trưởng Hứa vẫn chưa rời đi, Thủy Lang cũng không thể về sớm được.
Trực tiếp đi theo Chu Quang Hách về đơn vị, ăn cơm tại căng tin của bọn họ.
“Thủy Lang.”
Giọng nói nam tính vang lên,
Thủy Lang quay người lại nhìn sắc mặt Trâu Khải vẫn còn chưa khôi phục, không nói gì.
Giờ ăn ở căng tin bắt đầu lúc 11 giờ 30, bây giờ mới 11 giờ, Chu Quang Hách đi đến phòng làm việc của sở trương, cô ngồi ở vị trí của anh, xung quanh không có ai, không ngờ Trâu Khải lại đi tới.
Khi cô đang thắc mắc người này muốn làm gì.
Trâu Khải đưa tay ra phía trước, cầm hộp cơm bằng nhôm: “Anh nhớ trước đây em rất thích ăn bánh bao chiên. Cái này là vừa rồi trên đường về, anh đặc biệt đứng xếp hàng trước cổng cửa hàng ẩm thực, đợi một hàng dài mua giúp em.”
“Trâu Khải!”
Ô Lâm Lâm đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trâu Khải: “Anh! Trước kia đều là em dậy sớm đến cửa hàng ẩm thực xếp hàng mua đồ ăn cho anh. Năm năm qua, anh đã ăn không biết bao nhiêu bánh bao chiên em đưa, em chưa bao giờ được ăn đồ anh đưa, bây giờ anh lại xếp hàng mua cho cô ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-9.html.]
Khoảnh khắc đầu tiên Trâu Khải nhìn thấy Ô Lâm Lâm, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lập tức biến mất, lời nói của anh ta dường như bị ép ra từ giữa hai hàm răng: “Sao cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?”
Ô Lâm Lâm khựng lại, vừa rồi cô ta tức giận đến mức không nhận ra sắc mặt Trâu Khải có gì đó không ổn, lúc này nhìn đôi mắt anh ta giống như sắp phun ra lửa, giống như nếu không phải có Thủy Lang ở đây, anh ta sẽ trực tiếp mắng chửi tới m.á.u chó xối đầu, cơn giận lập tức giảm đi rất nhiều, đau lòng nói: “Em là hôn thê của anh, sao em không thể xuất hiện?”
“Cô câm miệng cho tôi!” Trâu Khải chỉ vào cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, đây là lần cuối cùng, sau này đừng để tôi nghe thấy nữa, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa, nếu không…”
Đôi mắt của Ô Lâm Lâm lập tức mở to, con ngươi run rẩy: “Anh... anh, đây là... có ý gì?”
“Ý gì à? Cô đừng ở đây giả vờ ngu ngốc với tôi!" Trâu Khải chỉ vào mặt mình: “Bởi vì thằng ngốc này, hôm nay tôi bị phê bình trước mặt mọi người trong cục, bị giáng liền hai cấp, đều là bởi vì thằng ngốc này!”
“Cho nên, anh không muốn kết hôn với em nữa sao?” Ô Lâm Lâm xông tới ôm lấy Trâu Khải, nhìn Thủy Lang: “Anh lại muốn đến với cô ta, anh ảo tưởng! Anh là của em, của em! Em mới là vị hôn thê của anh, vợ tương lai của anh!”
“Oẹ.”
Thủy Lang ngồi trên ghế, lùi lại mấy bước: “Bố mẹ cô đóng phim hài còn khiến người ta có hứng thú xem. Hai người thì tốt rồi, đóng phim tình cảm suýt chút nữa khiến người ta phun ra bữa sáng.”
“Cô câm miệng!” Ô Lâm Lâm chỉ vào Thủy Lang, căm hận nói: “Cô là tai họa! Đều là vì cô, ai bảo trở về? Vì sao cô không c.h.ế.t ở vùng hoang dã phương Bắc đi!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Trâu Khải chỉ vào Ô Lâm Lâm: “Cút đi! Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu cô không cút hoặc còn xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi chỉ có thể phá vỡ nguyên tắc!”
Thủy Lang đứng dậy, đi đến trước mặt Ô Lâm Lâm, Ô Lâm Lâm lập tức giơ tay che trước ngực, tư thế phòng thủ nhìn Thủy Lang: “Cô muốn làm gì?”
“Bốp!”
“A!”
Ô Lâm Lâm rụt cổ lại hét lên một tiếng, không thể tin được nhìn Thủy Lang, sau đó lại nhìn Trâu Khải đang che mặt đầy khó hiểu: “Trâu Khải, anh không sao chứ? Con khốn này, mày..."