Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 33-2
Cập nhật lúc: 2024-11-11 22:29:39
Lượt xem: 52
Ô Thiện Bình cầm lấy đũa đang chuẩn bị ăn cơm, nghe bà ta nói như vậy liền đưa bát cơm tới trước mặt mẹ: “Mẹ, mẹ đã tới đây rồi thì cứ sống thật tốt, mẹ có thể ở trong phòng chủ nhân, muốn ở bao lâu thì ở, muôn ăn cái gì thì ăn.”
Trong mắt lão phu nhân hiện lên vẻ hài lòng, nhưng trên mặt lại toát ra vẻ lo lắng: “Con mụ già đó... Mẹ Nguyên Diệp, bây giờ đã bị giam lại, đơn vị công tác sẽ không đến thu hồi nhà đấy chứ?”
“Sẽ không đâu, sao có thể như vậy?” Ô Thiện Bình ăn cơm canh gà đầy một miệng: “Việc của cô ấy vẫn cần phải điều tra, tạm thời sẽ không ảnh hưởng gì tới công việc, mẹ cứ yên tâm ở lại đây đi.”
“Tạm thời thì chưa, nhưng sau này có xảy ra không?” Bà cụ nhìn đứa con trai thứ hai nằm nghỉ ngơi trong phòng chủ nhân mấy ngày không chịu ra ngoài: “Thiện Bình, con biết Thiện Thành đã là cho con những gì, đã hy sinh cho con bao nhiêu không?”
Ô Thiện Bình ăn không ngon nữa, cau mày nhìn mẹ: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại nhắc đến chuyện này? Mấy năm nay con sống dễ dàng sao? Lúc trước nếu không phải là con kết hôn với Mộ Hàm, đổi thành con mọt sách Thiện Thành kia, những năm này có thể làm tới chủ nhiệm cục quản lý bất động sản sao? Có thể gửi tiền cho mẹ hàng tháng sao? Hay là đã sớm ngồi trong nhà tù Đề Lam Kiều, phục vụ trong trại cải tạo, không biết có giữ được mạng hay không?
“Đúng, những vất vả của con, mẹ đều nhìn thấy hết.” Lão phu nhân ôn hoà nói: “Nhưng con cũng biết, mấy năm nay Thiện Thành luôn nhớ mãi không quên đối với thành phố Thượng Hải, hiện tại mẹ Nguyên Diệp đã bị giam giữ, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hay là nhân lúc này, chuyển công việc của cô ta cho Thiện Thành, như vậy vừa có thể giữ được căn nhà, tiền lương cũng không bị giảm đi chút nào, con thấy sao?”
Ô Thiện Bình càng nhíu mày chặt hơn: “Cho dù chuyển, cũng phải chuyển cho Lâm Lâm, nếu không con bé sẽ bị cưỡng chế về nông thôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-33-2.html.]
“Chuyển cho con bé sao?” Lão phu nhân đặt bát đũa xuống, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Xuống nông thôn thì đã làm sao? Mấy năm nay không phải chúng ta đều ở nông thôn sao? Thiện Bình, con không thể làm sói mắt trắng, lúc trước Thiện Thành để con thay thế tên tuổi ân nhân cứu mạng, kết hôn với Thuỷ gia, sau đó cưới một người vợ khác cũng chưa từng đụng tới, lại để cho con ngủ với cô ta, sinh cho con một đứa con trai, mấy năm nay nó không có vợ cũng không có con, nó chỉ muốn vào thành phố Thượng Hải, chính là có chấp niệm với thành phố Thượng Hải. Con chuyển công việc cho nó, nó cởi được nút thắt trong lòng, chẳng lẽ không được sao?”
“Mẹ nhìn mẹ kìa, nhắc đến những chuyện này làm gì?" Ô Thiện Bình hoàn toàn ăn không nổi nữa, ném bát đi: “Hồi đó Mộ Hàm không chịu sinh thêm con, đứa trẻ lại mang họ Thủy, nó ở nông thôn cả ngày sống mơ mơ màng màng, cưới vợ về cũng để cô ấy độc thủ khuê phòng, chính mẹ để con ngủ với cô ấy để sinh ra cháu trai cho mẹ, bây giờ lại đổ tội lên đầu con.”
Lão phu nhân “phi” một tiếng: “Con thật sự cho rằng mẹ không biết sao? Con mụ già đó ỷ vào vẻ ngoài có mấy phần giống Mộ Hàm, ngày ngày dụ dỗ con, trông ngóng con, hai người đã sớm ngủ với nhau rồi!”
Sắc mặt Ô Thiện Bình lúc đỏ lúc xanh, trầm mặc không nói.
“Con nhất định phải chuyển công việc này cho em trai con!" Lão phu nhân nhìn căn nhà gỗ, “Mẹ cũng không muốn về nông thôn nữa. Bây giờ hai anh em đều có công việc, có nhà ở, mẹ sẽ ở lại trong thành phố hưởng phúc, có được không?
Ô Thiện Bình suy nghĩ một chút, nhận ra không có Thân Tú Vân, đúng là ông ta dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt không dứt ra được, lão phu nhân đã lớn tuổi, thấy nhiều chuyện.
Cũng giống như hai ngày vừa qua, ông ta cảm thấy trời đã sập xuống, mọi chuyện coi như xong, nhưng chỉ vài câu nói, mẹ ông ta chống bầu trời lên lại được, ông ta cười nói: “Được rồi, đương nhiên rồi, mẹ là lão thái quân trong nhà , mẹ cứ ở lại thành phố hưởng phúc, sống trong nhà gỗ, đừng về nông thôn nữa”.