Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 32-9

Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:28:59
Lượt xem: 44

“Mẹ, con đến gặp Trâu Khải, anh ấy không đối xử tốt với con, nhưng cũng không nói không giúp.” Trong ánh mắt Ô Lâm Lâm nhìn mẹ đầy mong đợi: “Có phải bọn họ bảo lãnh mẹ ra ngoài không?"

 

Thân Tú Vân đã không còn muốn đánh con gái mình nữa, mệt mỏi nói: “Gia đình chúng ta đã thành ra thế này rồi, lần này nếu con thật sự có năng lực dụ dỗ Trâu Khải, gả được vào nhà Trâu gia, coi như là tìm được con đường sống cho chúng ta.”

 

"Có thật là anh ấy không? Con biết mà, anh ấy vẫn có tình cảm thực sự với con!” Ô Lâm Lâm tự tin ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ ơi, nếu con thực sự có thể tiếp nhận công việc của mẹ, thành công trở thành nhân viên chính thức của cục Công Thương, cho dù không có tài sản của Thuỷ Mộ Hàm, con vẫn có thể cưới Trâu Khải.”

 

Trong mắt Thân Tú Vân hiện lên một chút hy vọng, trong lòng biết suy nghĩ của con gái vẫn còn ngây thơ, nhưng hiện tại, ngoại trừ một chút hy vọng vào suy nghĩ ngây thơ này ra, không còn bất kỳ trông mong nào nữa.

 

“Nhưng mà bây giờ tên người mẹ còn có vụ án.” Ô Lâm Lâm lo lắng hỏi: “Mẹ có thể thành công chuyển công việc cho con được sao?”

 

“Việc này, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng may mẹ dùng những giấy tờ đó cào chuyện gì khác, chỉ sử dụng một lần ở ban Thanh niên trí thức thôi.” Thân Tú Vân cũng có chút lo lắng: “Chúng ta trực tiếp đến gặp phó cục trưởng Lưu, mặc dù lần trước vị quyền đội trưởng họ Chu kia đến điều tra mẹ, mẹ đã phải dùng tới ân tình với phó cục trưởng Lưu, nhưng nói là ân tình, cũng có thể nói là nhược điểm, đến lúc cần thiết, chỉ có cá c.h.ế.t lưới rách, chúng ta mới có một chút hy vọng sống sót, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta!”

 

Sau khi nghe mẹ nói như vậy, khuôn mặt hốc hác mấy ngày nay của Ô Lâm Lâm đã khôi phục lại vẻ hồng hào.

 

Văn phòng cục công thương.

 

Thân Tú Vân tranh thủ giờ nghỉ trưa dẫn con gái đi vào cửa sau, lên cầu thang đến phòng làm việc của phó cục trưởng Lưu.

 

Phó cục trưởng Lưu vừa nhìn thấy Thân Tú Vân, sắc mặt lập tức thay đổi, định đóng cửa lại.

 

Thân Tú Vân lao tới, chen vào khe cửa, trực tiếp đe dọa: “Phó cục trưởng Lưu, vì giao tình trước đây của chúng ta, xin ông giúp tôi một lần cuối cùng, phê chuẩn cho Lâm Lâm thay thế công việc của tôi. Từ nay về sau, ông không cần phải gặp lại tôi nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-9.html.]

Sắc mặt phó cục trưởng Lưu khó coi, đẩy cửa ra: “Tôi không có quyền này, bà nhanh đi đi!”

 

“Phó cục trưởng Lưu! Nếu ông không nói tới giao tình như vậy, ông chính là đang ép tôi!”

 

Thân Tú Vân dùng hết sức lực toàn thân chen vào khe cửa, sợ đây là cơ hội cuối cùng và duy nhất để đóng cửa lại, bởi vì dùng sức mà mặt mũi đỏ bừng, trên cổ nổi lên gân xanh.

 

“Năm đó ông có thể lên vị trí chủ nhiệm là vì tôi chuẩn bị cho ông một trăm bao t.h.u.ố.c lá từ chợ đen, mới có thể đẩy ông lên. Những năm qua tôi có thể trụ vững được chợ đen khu miếu cỏ, đều là nhờ có ông nhắm một mắt mở một mắt, tôi có thể bình an vô sự. Lần trước tôi bị đội trưởng Chu đồn công an điều tra, cũng là ông khai man giúp tôi, mới để tôi tránh thoát được. Chúng ta đã sớm ngồi chung một con thuyền, nếu tôi không thể sống sót, ông cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt, danh sách năm đó ông viết cho tôi, tôi vẫn còn giữ lại đây!”

 

Sắc mặt phó cục trưởng Lưu tái nhợt, chậm rãi buông tay ra khỏi tay nắm cửa.

 

Thân Tú Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt xuất hiện nụ cười nhìn Ô Lâm Lâm, ông trời cuối cùng cũng mở mắt, để bọn họ nắm lấy cơ hội cuối cùng, cơ hội duy nhất này!

 

Ô Lâm Lâm đứng sau lưng mẹ, nói: “Mẹ, mẹ thật là giỏi!”

 

“Đừng nói nhiều nữa.” Thân Tú Vân đứng thẳng người, đẩy cửa ra bước vào:“Thời gian không chờ đợi... A a a!”

 

Sắc mặt Ô Lâm Lâm thay đổi: “Mẹ, mẹ sao vậy... A a a!”

 

Hai mẹ con nhìn người trong phòng làm việc, vô thức đưa tay lên che ở trước ngực, hét lên, run rẩy không ngừng.

 

Có một bàn tay đặt trên tay vịn của ghế sofa, ngón tay thon dài, khớp nối rõ ràng, ngón trỏ đang móc vào một đôi còng tay tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.

 

Anh quay đầu lại, khuôn mặt dưới chiếc mũ công an lạnh lùng,khí khái hào hùng, nhìn hai mẹ con, khóe môi hơi nhếch lên: “Có thể chính thức bắt giữ bọn họ.”

Loading...