Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 32-7
Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:28:01
Lượt xem: 30
“Chuyện này còn cần xem cô nghĩ thế nào.” Phó cục trưởng Hứa đang định giải thích thì đột nhiên lại đi về phía cửa văn phòng: “Các đồng chí phóng viên, các đồng chí đến sớm như vậy sao? Mau mời vào, Tiểu Trương, nhanh pha trà đi!”
“Hoa Mộc Lan đương đại!”
Thủy Lang nhìn người phóng viên hôm qua bị cảnh sát truy đuổi, coi tin tức như mạng sống, anh ấy tỏ vẻ vui mừng đưa tay về phía cô: “Xin chào.”
Phóng viên mới vừa rồi lộ ra vẻ vui mừng, khi đi đến trước mặt Thủy Lang, đột nhiên dừng lại, giống như trong lòng xuất hiện cảm giác e ngại: “Hôm nay tôi đặc biệt đến đây là để phỏng vấn cô.”
“Không phải phỏng vấn.” Phó cục trưởng Hứa giải thích: “Đồn công an đường Phục Mậu và văn phòng của chúng tôi sẽ trao phần thưởng cho thành tích anh hùng của cô ngày hôm qua, các đồng chí nhân dân đều đang mong đợi những việc làm dũng cảm của cô sẽ tiếp tục được đăng lên báo nên các đồng chí phóng viên đã đến đây để quay phim quá trình trao thưởng.”.
“Phần thưởng?” Thủy Lang vẫn còn có chút mơ hồ, túi xách vẫn còn đang treo trên người, còn chưa tháo xuống: “Chính là chỉ tiêu đề cử đại học?”
Cô không dám có hứng thú với giải thưởng này chút nào.
Hiện tại trường đại học duy nhất chỉ là Đại học Công Nông Binh, một trường đại học tuyển sinh hoàn toàn dựa vào đề cử.
Trường đại học này vô cùng nổi tiếng, sau khi vào học, cho dù là được phân công công việc hay là thăng chức trong đơn vị mình đang làm cũng đều sẽ có ưu thế hơn so với người bình thường.
Nếu không phải cô xuyên không, có lẽ bây giờ đã cảm thấy rất vui vẻ, rất vinh dự.
Nhưng cô lại là người biết diễn biến sau này.
Một khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, Đại học Công nông binh sẽ ngay lập tức rơi vào tình thế khó xử, những người tốt nghiệp Đại học Công nông binh cũng sẽ rơi vào thế khó, không còn đi đến đâu cũng là cái bánh thơm ngon được người khác cực kỳ hâm mộ nữa,
“Tất nhiên là không chỉ có như vậy, đây chỉ là một trong những phần thưởng mà thôi.”
Phó cục trưởng Hứa lấy ra một biểu ngữ lớn màu đỏ, một phong bì và một tấm bằng khen từ phía sau bàn làm việc: “Đây là phần thưởng do Đảng ủy Cục quản lý Bất động sản trao cho cô để khen ngợi hành động dùng cảm, tích cực vì nhiệm vụ, cùng với giấy khen và tiền thưởng năm trăm tệ, đây là biểu ngữ và giấy khen của cô.”
Năm trăm nhân dân tệ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-7.html.]
Thủy Lang sửng sốt, tiền lương một tháng chỉ có ba mươi tệ, gần hai năm mới được năm trăm tệ, đây là một số tiền rất lớn!
“Tách.” Phóng viên chụp lại biểu cảm của Thủy Lang: “Đồng chí Thủy Lang, cô cầm biểu ngữ lên, tôi chụp ảnh cho cô một tấm hình.”
“Mau, mau cầm lên.” Phó cục trưởng Hứa đưa biểu ngữ cho Thủy Lang, cẩn thận chỉnh lại cho ngay ngắn: “Chúng ta chụp ảnh trước đi, cục Công an cũng đang chờ trao giải thưởng trị an, cũng đang đợi đồng chí cầm biểu ngữ chụp ảnh, đồng chí phóng viên, khi các anh chọn ảnh làm phiền anh chọn tấm ảnh chụp cục chúng tôi.”
“Tách, tách.” Phóng viên nhìn vào máy ảnh: “Chắc chắn rồi, các ông có muốn chụp ảnh chung không?”
Phó cục trưởng Hứa và phó cục trưởng Khâu lập tức đứng ở hai bên trái phải Thủy Lang đang cầm biểu ngữ.
“Đồng chí Thủy Lang, xin hãy cười lên, nhìn hai vị cục phó còn vui vẻ hơn cô nhiều.”
Thủy Lang nhếch khóe miệng, cười không lộ răng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt như sương, nhìn yêu kiều thanh tú, khi lấy nét trước ống kính, đẹp đến mức kinh người, ai nhìn và cũng không dám tin một cô bé mỏng manh yếu đuối như vậy lại có thể trấn áp được những người ở ngõ Bình An, giảm đi một cơn nguy nan.
Quả thực chính là một ví dụ sống động cho câu nói không nên xem mặt mà bắt hình dong.
“Cô đã đọc báo chưa?”
Trong lúc phỏng vấn, phóng viên ngồi trên một cái ghế sofa, cách Thủy Lang khoảng chừng hai ba mét.
Thủy Lang gật đầu.
Không nhìn ra có chút hào hứng kích động nào, điều này hoàn toàn khác với những người bọn họ đã phỏng vấn trước đây.
Nhưng người phóng viên lại không cảm thấy kỳ lạ.
Bởi vì chuyện nhỏ hôm nay chẳng là gì so với ngày hôm qua, trước tình hình lúc đó Thủy Lang vẫn có thể mặt không đổi sắc, nói chi là bây giờ.
Phỏng vấn vài câu, bọn họ mới nhận ra Thủy Lang không thể nào nói ra bất cứ lời xã giao nào nên phóng viên quyết định trở về tự mình viết báo, viết thật phấn chấn lòng người, viết thành tấm gương tiên tiến mẫu mực!
“Đáng tiếc không thể nhìn thấy được dáng vẻ hưng phấn của cô.” Phóng viên Ngô Vận cười nói: “Bài báo về câu chuyện dũng cảm của cô có thể được phát hành, nhưng ngày hôm qua thật sự là khó khăn trắc trở, nếu không có thái độ kiên quyết của cục trưởng Chu của các cô và cục trưởng Ngụy của cục Công an, cuối cùng thậm chí còn báo cáo với tổng cục quản lý bất động sản và tổng cục công an, có thể cô đã không đọc được.”