Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 32-6
Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:27:40
Lượt xem: 43
Cho nên nhìn chung, là cũng tạm.
“Em ăn xong chưa? Đi thôi.”
Chu Quang Hách đẩy xe đạp đi phía trước, trong ngõ có quá nhiều người, tạm thời không thể ngồi lên xe, định ra đến đầu ngõ lại nói
“Có phải sở trưởng Lam có cho em một tờ phiếu xe đạp không?”
Thủy Lang im lặng, đợi anh nhìn sang: “Có thì sao?”
Bước chân Chu Quang Hách dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Em lên ngồi trước đi? Anh đẩy em đi.”
“Không cần.” Thủy Lang lỗ tai có chút nóng lên:“Ra đến đường cái lại nói.”
“Mợ của cậu không thể lợi hại bằng mợ nhỏ của tôi! Mợ nhỏ của tôi cái gì cũng có thể làm được, còn là một đại anh hùng!”
Giọng nói của Nhị Nha đột nhiên vang lên từ trong con hẻm.
“Anh hùng thì sao chứ? Mợ nhỏ của cậu là anh hùng, cũng không phải cậu là anh hùng, cậu đắc ý cái gì?”
“Mợ nhỏ của tôi là anh hùng, tôi cũng là anh hùng, tôi đương nhiên là đắc ý!”
Thủy Lang cười ra tiếng: “Nhị Nha đã tự tin hơn rất nhiều so với lần đầu tiên em tới đây.”
“Bởi vì con bé rất ngưỡng mộ em.” Chu Quang Hách tiếp tục đẩy xe đạp đi về phía trước: “Cũng bởi vì em cho ba bé gái sức mạnh, bọn chúng mới có thể tự tin như vậy!”
“Cậu còn chưa đi học, cậu mù chữ, còn tự xưng là anh hùng, hừ!”
Thủy Lang dừng lại, tiếng xích xe đạp cũng dừng lại.
Đợi một lúc lâu, cũng không nghe thấy giọng nói của Nhị Nha nữa, ngược lại là nghe được lời nói của đứa trẻ vừa nói kia vô cùng kiêu ngạo:
“Câm à, ha ha, mù chữ mù chữ !?
“Tôi biết chữ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-6.html.]
“Vậy thì có ích gì, cậu không đi học, không có chứng nhận tốt nghiệp, chính là mù chữ, sau này sẽ không có đơn vị nào tuyển dụng cậu đi làm, cậu sẽ trở thành lưu manh trên đường phố, ha ha!”
“Chúng ta đi trước đi.” Chu Quang Hách đẩy xe đạp, tiếp tục đi về phía cửa lớn.
Thủy Lang đi theo phía sau, cúi đầu trầm tư.
Thời đại này, hạn ngạch nơi làm việc rất quý giá, mặc dù nói công việc có thể mua bán, trao đổi nhưng đều là chuyện bí mật, nói một câu với lãnh đạo nơi làm việc, lãnh đạo nhắm một mắt mở một mắt cho đi qua, dù sau đều là người có một cái đầu hai cái chân, chỉ cần là cương vị không yêu cầu kỹ năng đặc biệt thì đều không khác nhau là mấy.
Vì vậy, một khi người thân thể không trọn vẹn giống như chị cả được chuyển đến nhà máy, không thể làm việc nhưng vẫn chiếm một vị trí, chính là chính là tấm bia sống, không ai dám đổi, cũng không có lãnh đạo nào dám gật đầu.
“Hiện tại, chị cả dán hộp diêm, tạm thời không cần lo lắng về tiền sinh hoạt hàng tháng.” Chu Quang Hách nhìn ra Thủy Lang ssang suy nghĩ chuyện gì: “Anh định bắt đầu từ bên chỗ trường học trước.”
“Trường học lại càng không dễ xử lý, đều được phân bổ theo khu phố, học sinh đều có khẩu phần lương thực cố định, không có hộ khẩu thì làm sao đến trường được?”
Mặc dù cô chưa từng sống ở thời đại này, nhưng kỳ thực có một số quy tắc rất đơn giản, nếu có việc làm thì có hộ khẩu, có nhà, có khẩu phần lương thực, con cái có thể đến trường, có thể sống ở thành phố, nếu không thì phải xuống nông thôn, trở về quê hương.
Chu Quang Hách cau mày, chuyện này quả thực rất khó khăn: “Từ từ sẽ được, cứ để chị cả dạy bọn nhỏ học biết chữ ở nhà trước. Trong trường học có rất nhiều lớp phức chế, chỉ cần bọn nhỏ biết chữ, không phải học từ đầu, rất nhanh có thể nhảy lớp.”
“Lớp phức chế?”
Thủy Lang vừa rồi còn cảm thấy quy tắc của thời đại này không khó lắm, lại bị mấy chữ xa lạ này làm khó: “Đây là ý gì?”
Chu Quang Hách giải thích: “Chính là ngồi trong một lớp học với những học sinh có trình độ học tập khác nhau. Chỉ có một giáo viên, học xong lớp một sẽ lên lớp ba, đại loại là như thế.”
“Ồ, hoá ra là thế!”
Thủy Lang nghe vậy có chút vui mừng nói: “Nếu đã như vậy, thật sự không cần phải sốt ruột như vậy. Chỉ là, nhanh một chút sẽ tốt hơn, cùng lắm là trả gấp đôi số tiền, đừng để chậm trễ.”
Kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ sớm được khôi phục.
Buổi sáng lúc đi ra, cô còn nghĩ đến việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đến nơi làm việc, lại bị một phần thưởng làm cho sững sờ.
Thủy Lang nhìn phó cục trưởng Hứa hôm qua đã giống như hoa nở, bây giờ vẫn đang nở rộ, thậm chí còn rực rỡ hơn, phó cục trưởng Khâu bình thường ăn nói rất nghiêm túc, bây giờ cũng cười tươi giống như một đoá hoa.
“Chỉ tiêu đề cử đi học đại học? Cho tôi vào đại học?”