Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 32-5
Cập nhật lúc: 2024-11-10 22:27:04
Lượt xem: 28
“Sao có thể không có gì? Lần này cô đã lập công lớn.” Ánh mắt sở trưởng Lam rất hiền lành: “Ngày mai cô sẽ biết, sẽ có niềm vui bất ngờ.”
“Hả?”
Thủy Lang sửng sốt: “Niềm vui bất ngờ gì?”
Sở trưởng Lam cười nói: “Đã là bất ngờ thì đương nhiên phải giữ bí mật.”
“Được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt sở trưởng Lam.”
“Tạm biệt.”
...
Sáng hôm sau, không đợi được niềm vui bất ngờ, chờ được kinh hãi.
Chu Huỷ ôm ngực, nhìn bức ảnh trên trang nhất tờ báo.
Thủy Lang mặc áo cán bộ màu đen, đeo túi da màu đen kiểu của người đưa thư, hai b.í.m tóc xoã xuống vai, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt bình tĩnh, không có một chút sợ hãi nào, trong tay cầm ba que diêm đang cháy, trước mặt cô là một người đàn ông xem ra chính là kẻ xấu, trên tay ôm thùng xăng, vẻ mặt thất sắc, những người xung quanh sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trợn ngược, bộ dạng cũng hoảng sợ giống như như người bán xăng, ảnh tượng thật hãi hùng khiếp vía.
Tiêu đề ghi bằng chữ lớn: [Hoa Mộc Lan đương đại! Phấn đấu quên mình, xả thân cứu người, lâm nguy không sợ! 】
“Đây là cán bộ Thuỷ!”
“Cô bé, ôi, trái tim tôi đập nhanh thình thịch rồi, đáng sợ quá! Cô đã tới chỗ đó sao?”
"Ồ, hôm qua tôi có nghe nói trong ngõ Bình An xảy ra chuyện lớn, may mắn có anh hùng kịp thời nhảy ra, tôi còn tưởng là người đàn ông nào đó, không ngờ tới là cán bộ Thủy của chúng ta!”
“Lá gan cô cũng lớn quá! Ôi, không được, không được, tôi chỉ cần nhìn vào tờ báo này một chút, chân đã nhũn ra! Không thể đứng vững được nữa!”
“Đúng vậy, tôi nhìn mà trái tim cũng run lên, Chu Huỷ, cô không sao chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-32-5.html.]
Chu Huỷ xua tay, đặt tờ báo xuống, cầm ly nước lên uống mấy ngụm, chậm rãi trấn tĩnh lại tâm trạng, nhìn về phía Thủy Lang đang ngồi ăn bên cạnh: “Lần sau em không nên làm như vậy nữa, nếu em gặp nguy hiểm tới tính mạng thì phải làm sao?”
Thủy Lang cắn trứng gà, cũng không nói những người đó chẳng qua là đầu óc phát sốt không muốn sống, chỉ gật đầu một cái, sau đó quay sang làm mặt quỷ với Nhị Nha.
Nhị Nha che miệng cười khúc khích, đặt đũa xuống, cầm tờ báo chạy ra ngoài, cô bé định đi tìm chị cả và Tam Nha.
Chu Huỷ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, không nói nữa, lại nhịn không được cầm tờ báo lên đọc, vừa nhìn qua đã không chịu được xúc động, lập tức lại bỏ ra xa, sau đó, lại muốn tiếp tục đọc.
Mấy người hàng xóm cũng cảm thấy như vậy, vừa lo lắng cho Thủy Lang nhưng lại nhịn không được muốn đọc.
Hoa Mộc Lan đương đại, một anh hùng, là một cán bộ ngõ Ngô Đồng của bọn họ!
Trong lòng người nào cũng có một có một cảm giác tự hào.
Bọn họ muốn cầm lấy tờ báo tới những ngõ khác nói chuyện!
Ai đi làm thì đi làm, ai đi buôn chuyện thì đi, Thủy Lang cầm tờ báo lên đọc.
Phóng viên có mặt tại hiện trường ngày hôm qua đã mô tả những gì đã xảy ra trên báo, bọn họ sử dụng lời lẽ rất tích cực, cái gì mà anh dũng hy sinh, phấn đấu quên mình, cái gì mà con đường của nhân dân, làm sao có thể để cho tội phạm làm càn? Hoàn toàn biến cô thành hình tượng một anh hùng đương đại, một đoạn văn khơi dậy nhiệt huyết trong lòng mọi người.
Thủy Lang nhìn thấy suýt chút nữa cũng kích động, cười nhẹ một tiếng rồi tùy ý để ở một bên.
“Thế nào? Không vui à?” Chu Quang Hách bước vào, ánh mắt tránh né tờ báo, buổi sáng chỉ cầm tờ báo lên nhìn qua một lần rồi không nhìn lại nữa.
“Cũng tạm.”
Tâm trạng thực sự có thể được thể hiện bằng hai từ này.
Bởi vì cô hoàn toàn không dũng cảm tới mức chủ động đứng ra, mà là bị đẩy ra khi, không thể không đối mặt, khi bị đẩy ra làm những chuyện đó, cô cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện được khen ngợi, càng đừng nói đến chuyện sẽ được đăng trên báo, cho nên không cảm thấy hưng phấn chút nào.
Nhưng việc được lên lên báo, được phong làm anh hùng chắc chắn không phải là kết quả mà người đã đẩy cô mong muốn, nghĩ tới không những kế hoạch của người đó không thành công mà còn phải nhìn cô được khen ngợi, tâm trạng cô lại cảm thấy rất tốt.