Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 30-2
Cập nhật lúc: 2024-11-08 22:29:37
Lượt xem: 21
Chu Quang Hách bước nhanh về phía bếp sau, mở vòi nước, tạt nước lên mặt.
“Cái đó.”
Chu Quang Hách quay người lại, trước mắt một mảnh sương mù, vạt áo sơ mi trắng gần như không che được đùi, đôi chân thon dài trắng nõn đứng trên mặt đất, đung đưa theo ánh sáng.
Anh lắc đầu, nước từ cằm chảy xuống yết hầu, đôi mắt rất nhanh đã khôi phục ánh sáng, anh siết chặt bàn tay bên cạnh bồn rửa, dùng lực cho đến khi các khớp tay chuyển sang màu trắng, ngọn lửa vừa rồi đã dịu lại, giống như là bị đổ xăng vào, ném thêm một que diêm đang cháy, lửa cháy lan khắp trời.
Hành lang dẫn vào phòng khách tối om, ánh trăng yếu ớt từ cửa trước và cửa sau không thể lọt vào được, cửa phòng tắm mở ra, ánh đèn sợi xuyên qua áo sơ mi trắng của cô, gần như trong suốt, áo sơ mi trắng đường cong lả lướt, tràn ngập màu hồng, vòng eo được ôm gọn, bên trong không có bất kỳ thứ gì trói buộc...
Hơi thở nặng nề, ẩn mình trong bếp sau.
Chu Quang Hách quay đầu, cúi người xuống, nhét cổ và mặt xuống bồn nước, nước lạnh xối vào tóc, nước b.ắ.n tung tóe từ sau gáy chảy vào áo sơ mi, chẳng bao lâu, áo sơ mi trắng trở nên trong suốt, dán vào phía sau lưng, hiện a những đường cong bắp thịt rắn chắc.
“Anh gội đầu bằng nước lạnh à?”
Giọng nói xuyên qua tiếng nước, gần trong gang tấc, Chu Quang Hách vội vàng tắt vòi nước, ánh mắt nhìn ra cửa sổ phía sau: “Em vào trước đi.”
Thủy Lang đứng ở cửa bếp sau: “Dầu gội của anh đây.”
“Không cần đâu.”
Giọng nói của anh khàn khàn khiến Thủy Lang cau mày: “Anh bị cảm à?”
“Không.”
Người anh sắp nóng tới nổ tung.
“Em để dầu gội ở đây.” Thủy Lang cầm trong tay khăn mặt màu xanh trắng: “Vừa rồi em đi vào quên mang theo khăn mặt, em dùng khăn của anh lau khô, cái này anh đừng dùng nữa, đợi chút nữa em đưa khăn mặt của em cho anh dùng.””
Chu Quang Hách: “..,”
Cô là muốn anh c.h.ế.t ngay đêm nay sao?
“Anh có nghe không vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-30-2.html.]
“Ừ.”
Thủy Lang xỏ dép trở về phòng, cửa còn chưa kịp đóng lại thì đột nhiên truyền đến một tiếng động rất lớn, cô đi ra nhìn xem thì thấy hành lang tối om, cửa phòng tắm đã bị đóng lại.
Mấy phút trôi qua.
“Cộc cộc.”
Thủy Lang cầm khăn mặt đứng ở cửa: “Sao anh gấp vậy, vội đi vệ sinh sao? Em còn chưa đưa khăn mặt cho anh.”
Nói xong, bên trong không có tiếng động nào.
Cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ là rất nhỏ, tí tách tí tách.
Thực sự là đi vệ sinh sao?
Thủy Lang quay lại phòng lấy móc treo quần áo, treo khăn tắm lên rồi lại đi đến cửa phòng tắm: “Em treo khăn tắm lên tay cầm, anh tắm xong thì tự lấy, em về phòng đây.”
“Ừ.”
Nghe được câu trả lời của anh, vành tai Thủy Lang đột nhiên nóng lên, cô cau mày quay về phòng.
Sau khi mặc quần áo xong, cô nằm xuống giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết mình đã nhìn bao lâu, liên tục ngáp, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, rồi lại tỉnh lại, ngồi dậy, vuốt vuốt mặt, tỉnh táo lại.
Sau đó ngồi một lát lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, người vẫn chưa trở lại.
“Cái quái gì thế, tự mình nói muốn trò chuyện, lề mà lề mề.”
Thủy Lang nhướng mí mắt lên, dựa vào đầu giường tiếp tục chờ đợi.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô nhìn đồng hồ, thấy mình vậy mà đã ngủ được một tiếng rồi!
Người vẫn chưa đi ra!
Vừa vén chăn ra khỏi giường, lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Thủy Lang ngáp lớn một cái, ngồi ở bên mép giường chờ người đi vào: “Anh làm gì mà...”