Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 29-4

Cập nhật lúc: 2024-11-06 22:18:07
Lượt xem: 37

Thủy Lang đứng ở quầy sản phẩm đậu: “Tinh bột mì  cũng lấy nửa cân.”

 

“Cô bé, hôm nay cô tổ chức tiệc à?”

 

“Tiệc kết hôn ngày đó đã đủ phong phú rồi, nhưng không thể so sánh được với hôm nay.”

 

“Còn đang mua! Còn muốn mua! Ôi mẹ ơi!”

 

Thủy Lang lại đi dạo một vòng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai bé gái đang chọn lựa sách ảnh.

 

Sau khi dạo hết toàn bộ cửa hàng, quay đầu nhìn lại, thấy trên tay, trên hai cánh tay thậm chí quanh cổ của ba người phía sau đều treo đầy những giỏ, túi đựng đồ ăn.

 

“Được rồi, chúng ta đi đến chợ rau.”

 

Người mợ mở to mắt: “Cái gì?”

 

Kim Xảo Chi không thể tin được: “Còn muốn đi chợ rau sao?”

 

Chỉ có lão Du Điều là càng hưng phấn hơn: “Đi đi, đi thôi, tôi biết, cô còn chưa mua rau củ đúng không?”

 

Tiểu Bá Vương đã ngừng khóc, chen tới bên cạnh Nhị Nha và Tam Nha, lần lượt nói thuộc như lòng bàn tay về những cuốn sách ảnh, hung hăng yêu cầu hai bé gái mua cuốn sách ảnh mà cậu bé không có, những đứa trẻ khác trong ngõ cũng không có, còn muốn cô bé mua hai mươi cuốn.

 

Cuối cùng Nhị Nha chỉ mua một cuốn, Tam Nha cũng chỉ mua một cuốn.

 

Tiểu Bá Vương rất thất vọng, vẫn còn có người cầm tiền đứng trước sách ảnh, nhưng lại không nỡ mua sao?

 

Đến lúc sắp đi, Thủy Lang mang nguyên một thùng nước ngọt về nhà trước mặt Tiểu Bá Vương.

 

Nguyên một thùng!

 

Hai mươi bốn chai!

 

Tiểu Bá Vương cảm thấy, sau này không thể bắt nạt, cười nhạo ba tên quê mùa kia được nữa.

 

Có mợ nhỏ, bọn họ đã là những đứa trẻ đáng ghen tị nhất trong ngõ Ngô Đồng!

 

Vào chợ rau, mua một ít rau xanh, ba cây cải bắp, một nắm tỏi tây, hai cây súp lơ, khoai tây và cà tím.

 

Có lẽ bọn họ đã mua sắm ở cửa hàng quá lâu, chợ rau đã bị người ta mua hết, không còn nhiều rau nữa.

 

Nhưng nấu bữa cơm hôm nay, những loại rau này là quá đủ rồi, những thứ chọn đều rất ngon, một số loại rau khác nếu cho vào có thể sẽ không ngon.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-29-4.html.]

“Em dâu, rốt cuộc là em muốn làm gì vậy?”

 

“Về nhà làm thì sẽ biết.”

 

Uông Tú đứng ở cửa nhà, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà, nhìn xe nguyên liệu nấu ăn, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

 

Nhìn thấy cô ấy như vậy, người mợ và Kim Xảo Chi cũng bình tĩnh lại.

 

Cô ấy chỉ cần nhìn thấy kết quả, còn chúng tôi đã trải qua toàn bộ quá trình!

 

Có biết mọi người ở cửa hàng, cả chợ rau và tất cả các con đường ở Hoài Hải đều nhìn bọn họ như thế nào không?

 

Đó gọi là ghen tị!

 

Thiếu chút có người qua đường muốn nhận cô bé là người thân, đi theo cô về nhà!

 

“Ngày đầu tiên cô đi làm đã được lãnh lương rồi sao?” Uông Tú cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Cho dù có được phát tiền lương thì một xe đồ này cũng không đủ!”

 

“Tôi đem đồ về nhà trước, sau đó mới kéo xe qua trả lại.” Thủy Lang mỉm cười dẫn hai bé gái xuống: “Lát nữa cô đừng nấu bữa tối, dẫn phó xưởng trưởng Thạch và bọn trẻ đến nhà chúng tôi cùng ăn bữa cơm.”

 

Hôm nay có thể đạt được thắng lợi lớn, trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của phó xưởng trưởng Thạch, Thủy Lang luôn ghi nhớ điều đó.

 

"Cả nhà đều đi à?" Uông Tú vội vàng xua tay: “Làm sao có thể xấu hổ như vậy được? Tôi đi theo giúp đỡ cô trước, nhiều món ăn như vậy, không có người giúp thì không làm hết đâu.”

 

Thủy Lang không nói mình muốn nấu món gì, đi tới gọi bà ngoại rồi cùng nhau đi bộ về nhà.

 

“Ôi! Nhà các cháu lại muốn ăn mừng chuyện gì vậy?”

 

“Cà cháu cùng nhận tiền lương là chuyển cả cửa hàng về luôn sao?”

 

“Cán bộ Thuỷ, chỗ này đều là cô mua sao? Nghe nói cô kéo xe ba gác đến cửa hàng mua đồ. Có phải là có chuyện gì không?”

 

“Có nhiều gà như vậy, nhiều thịt như vậy, ngày Tết cũng không có ai ăn ngon như vậy!”

 

“Cán bộ Thuỷ, có cần giúp gì không? Tô tới chặt thịt giúp cô nhé?"

 

“Không bằng cô trực tiếp hỏi có thiếu miệng ăn không luôn đi!”

 

“Cả một xe đầy đồ ăn? Trời ơi! Trong ngõ chưa từng có ai ăn như thế này!”

 

Người ngoài đường không thể đi theo cô, nhưng người trong ngõ nhìn thấy đều xúm lại vây quanh người cô, đi theo cô đến tận cổng nhà Chu gia.

 

Trên đường đi, những giọng nói ước ao không ngừng vang lên bên tai, hai bé gái vui mừng, nắm c.h.ặ.t t.a.y mợ nhỏ mình.

Loading...