Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 28-8
Cập nhật lúc: 2024-11-05 19:58:57
Lượt xem: 64
Trước đây, đám người phó đội trưởng Trâu bọn họ bắt những người không thành thật, đều là trực tiếp làm như vậy.
“Nếu còn chống lại việc bắt giữ một lần nữa, sẽ không phai một bạt tai, mà là gậy cảnh sát!”
Ô Thiện Bình bị một cái tát này đánh cho choáng váng, ngoan ngoãn bị áp xuống áp giải ra ngoài, hoàn toàn quên mất phản ứng.
“Bố! Mẹ!”
Ô Lâm Lâm khóc lóc đuổi theo ra ngoài, ôm lấy Trâu Khải vừa mới mặc quần áo chỉnh tề: “Trâu Khải, anh nghĩ cách đi!”
Trâu Khải hất tay cô ta ra, nói: “Cô còn không biết xấu hổ bảo tôi tìm cách, cô cho rằng cô có thể chạy trốn, tôi có thể chạy trốn được sao? Người của hai đơn vị chúng ta sẽ lập tức tìm tới đây.”
Sau đó, người của đồn công an và đội bảo vệ của cục quản lý bất động sản đã đứng trước mặt hai người, muốn đưa hai người đi.
“Các người muốn làm gì?” Ô Lâm Lâm trừng mắt nhìn người trong bộ phận an ninh: “Tôi làm việc ở trong nhà mình cũng là phạm pháp sao? Chưa kết hôn thì đã sao? Chúng tôi đã đính hôn, chúng tôi là vợ chồng chưa cưới!”
“Ngậm miệng! Ngu xuẩn!”
Trâu Khải gần như tức giận muốn chết, không nhịn được nữa, tự mình bước ra ngoài trước.
Thủy Lang đứng ở cổng nhà, nhìn những người chiếm đoạt nhà lần lượt bị áp giải ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”
“Đồ khốn! Tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!”
Ô Nguyên Diệp đột nhiên từ bên cạnh lao ra, trong tay cầm một cái bình hoa, ném vào đầu Thủy Lang.
“A!!”
“Rầm...!!”
“Xoẹt xoẹt...!!!”
Chu Quang Hách thu đôi chân dài của mình lại, không thèm nhìn thiếu niên đang nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu nhìn Thủy Lang trong ngực, sau khi xác định cô không sao, mới hỏi: “Em bị dọa sợ à?”
Sắc mặt Thủy Lang có chút tái nhợt, vừa rồi đúng là buông lỏng cảnh giác, trong phòng có rất nhiều người, quên mất còn có một người nhỏ, cô vuốt vuốt ngực, điều chỉnh hô hấp, lạnh lùng nhìn người đang nằm dưới mặt đất: “Rất nhớ bố mẹ cậu sao? Âm mưu g.i.ế.c người, có thể đi cùng bọn họ!”
Ánh mắt Ô Nguyên Diệp đầy vẻ hung ác nhìn Thủy Lang, bị đám người Chu Tường dựng dậy, vẫn còn đang chửi bới Thủy Lang: “Mày là đồ gái điếm thúi! Mày là cái ổ …”
“Bốp!”
Thủy Lang xoa xoa cổ tay, nhìn ánh mắt thiếu niên không thể tin được, lại vung tay tát anh ấy hai cái haui bên trái phải: “Bốp! Bốp!”
“Không phục sao?”
Thủy Lang lại tiếp tục giơ tay vung về phía khuôn mặt sưng đỏ của thiếu niên.
“Bốp!”
“Bốp bốp!”
Mặc dù Ô Nguyên Diệp chứng kiến bố mẹ và chị gái của mình đều bị bắt đi vì Thủy Lang nhưng anh ấy chưa bao giờ sợ cô, bởi vì trong mắt anh ấy, mặc dù Thủy Lang lớn hơn anh ấy mấy tuổi, dù là khi còn bé cao hơn anh ấy, cô lúc nào cũng là người anh ấy muốn đánh thì đánh, muốn ức h.i.ế.p thì ức hiếp.
Đây là lần đầu tiên Thủy Lang dám phản kháng, lại còn liên tiếp tát anh ấy mấy cái bạt tai, đánh cho mặt anh ấy bỏng rát, lập tức sửng sốt: “Cô...”
Vừa mở miệng, quai hàm đã bị nắm lấy, “Răng rắc” một tiếng, nước mắt Ô Nguyên Diệp rơi xuống, vừa hét lên đau đớn vừa kinh hãi nhìn Chu Quang Hách, cảm giác cằm mình đã bị anh bóp nát!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-28-8.html.]
“Đau quá!!!”
“Dẫn đi.”
Khi Ô Nguyên Diệp la hét tới tê tâm liệt phế bị đưa đi.
Đến tận lúc này, tất cả những người tu hú chiếm tổ chim khách đã tạm thời đã được dọn sạch.
“Thằng nhóc này thật đáng sợ, thế mà lại muốn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”
“Đập cái bình lớn như vậy vào đầu cô bé, thế này sao lại là người nhà, còn độc ác hơn cả kẻ thù.”
“Khó trách cô bé không hề động lòng một chút nào, trực tiếp một mẻ hốt gọn, đưa đi tất cả.”
“Thật là tàn nhẫn, dọa tôi sợ hãi, thực sự không trách cô bé được, những người này đều không hề coi cô bé là người thân.”
...
Khi Thủy Lang rời khỏi căn nhà gỗ, cô đã lấy tất cả tem phiếu, tiền mặt trong ngăn kéo trong phòng khác, ngay trước mặt tổ điều tra.
Trong tổ điều tra không có người nào lên tiếng, Ô Thiện Bình đã nói ông ta chỉ có một người con gái, phòng đọc sách thuộc về Ô Thiện Bình, trên thế giới này không có ai có tư cách tiếp cầm đi hơn cô.
Khi đến đồn cảnh sát, cô sẽ hỗ trợ điều tra.
Ngay trước mặt Ô Thiện Bình, Thủy Lang đếm một xấp phiếu đoàn kết, tổng cộng hơn có hơn hai nghìn ba trăm tệ, còn có một đống phiếu thực phẩm và các loại phiếu khác, cô hài lòng bỏ vào túi: “Cũng may là ông vẫn quen bỏ tiền ở trong nhà.”
Ô Thiện Bình lập tức trừng to mắt: “Đây là tiền của tôi sao?”
Chẳng trách ông ta nhìn số lượng này lại quen mắt như vậy!
Đây chính là toàn bộ tiền riêng của ông ta!
Thủy Lang khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi.
“Kẻ trộm! Cô là kẻ trộm! Trả lại tiền cho tôi!”
...
Chu Quang Hách thật sự rất bận rộn, không chỉ căn nhà gỗ, còn có mấy vụ án, đều phải do đích thân anh thẩm tra xử lý.
Thủy Lang không tìm được thời gian để nói chuyện với anh.
Tất nhiên, cũng có ý tránh né, tạm thời không muốn nói chuyện riêng.
Loại chuyện nói ra có thể khiến người ta cười đến rơi cả hàm răng, thực sự đã xảy ra với cô.
Thủy Lang hoàn toàn không muốn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, chỉ có thể nói, ba tháng sống ở vùng hoang dã phương Bắc khiến mình đói khát đến nỗi mất đi nửa cái đầu.
“Đợi đã.”
Thủy Lang vừa bước ra khỏi đại sảnh đồn công an, Chu Quang Hách đã đuổi theo.
"Bạn đi đâu?"
Thủy Lang chậm rãi quay người lại: “Anh rảnh rỗi à?”
“Bận lắm.” Chu Quang Hách cụp đôi lông mi dài xuống, lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”