Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 26-7
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:40:41
Lượt xem: 41
Ông ta cảm thấy lưng mình giống như bị những mảnh sứ trắng vỡ đ.â.m vào, vô số lá tùng đ.â.m vào vết thương đang chảy máu, chà sát vào người ông ta, cái bàn làm việc đè trước n.g.ự.c có cảm giác như nặng ngàn cân, không ngừng ép chặt ông ta vào những mảnh sứ trắng và lá tùng, cảm giác như trái tim sắp bị bóp nát, các mạch m.á.u trên khắp cơ thể sắp nổ tung.
Trong thoáng chốc, cả người đã nhuộm một màu đỏ nhưng ông ta vẫn có thể hét lên đau đớn: “A...!!!”
“Đại ca!!!”
“Bố!!”
Ba mẹ con vốn bị hù dọa tới choáng váng, nhìn thấy người bố đang nằm trên vũng m.á.u đỏ đen như đang hấp hối, cuối cùng cũng kinh hãi mà tỉnh táo lại, lao tới.
Người trong phòng làm việc cũng giật mình, người đợi ở ngoài cửa, người đứng gần đó cũng lao vào giúp đỡ nâng bàn lên.
“Đưa đến bệnh viện, nhanh đưa đến bệnh viện!”
Ô Thiện Bình vẫn đang nằm trên vũng máu, nghe xong lời này, vội vàng vươn tay ra ấn vào tay Trâu Khải, giãy giụa đứng dậy: “Tôi, tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi!”
“Đại ca!” Thân Tú Vân hoảng sợ nhìn kiểm tra cơ thể chồng mình: “Ông có thể chịu đựng được không?”
Ô Thiện Bình chịu đựng cơn đau dữ dội trên lưng nói: “Không sao đâu. Trong lòng tôi tự biết mà, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không bị thương ở nơi nguy hiểm.”
Thân Tú Vân đau lòng gật đầu, chồng bà ta vốn là sinh viên y khoa, ông ấy nói không sao chắc chắn là không sao.
Sau khi hoảng sợ, Thân Tú Vân chợt nhớ ra điều gì đó, Thân Tú Vân đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thủy Lang, thấy Thủy Lang đã mất đi vẻ trẻ con, lớn lên càng xinh đẹp càng duyên dáng hơn trước đây, nhất là tự tin hơn, vô ý nói: “Nhìn cháu đi con nha đầu, hại bố cháu rồi!”
“Không phải có con gà mái già bị người bóp cổ kêu la mới dọa được người sao?”
Thủy Lang chỉ vào một đám người trong văn phòng: “Mọi người đều bị bà làm cho giật mình rồi.”
“Trời ơi, hét lên như vậy thật sự là dọa c.h.ế.t người rồi.”
“Không phải sao, hiện tại tôi mới hoàn hồn, trái tim vẫn còn đập thình thịch.”
“Người này cũng thật là ngay cả con gà mái già cũng không thể kêu như vậy.”
Nhiều người trong văn phòng vừa mới tỉnh táo lại, lần lượt nhìn Thân Tú Vân với ánh mắt giống như nhìn một người bệnh tâm thần.
Thân Tú Vân lập tức giống như bị mọi người bóp lấy cổ họng, bị chỉ trỏ thì vô cùng xấu hổ, lần này biến thành gà câm, lời tiếp theo cũng không nói được.
Thủy Lang nhìn Ô Thiện Bình đang chật vật, vẻ mặt khó hiểu, vẫn đang đánh giá ông ta.
Và tiểu tam đang nhìn người chồng mới của mình với vẻ mặt bàng hoàng.
Tiếp đến bên cạnh là người con trai của tiểu tam đang đầy căm hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-26-7.html.]
Lại tiếp đến cô con gái của tiểu tam mặt mũi tràn đầy bối rối
Cô thản nhiên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta đang có ánh mắt trốn tránh.
Thủy Lang đang định lên tiếng trào phúng, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này quen quen, ánh mắt một lần nữa nhìn sang.
Một giây tiếp theo, con gái tiểu tam như đối mặt với kẻ thù kéo lấy cánh tay người kia: “Trâu Khải đã kết hôn với tôi rồi!”
Thủy Lang: “?”
Trâu Khải?
Vậy người chồng mới bên cạnh cô là ai???
Thủy Lang tỏ mặt khó hiểu hiếm thấy nhìn về phía Chu Quang Hách.
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, một tầng ánh sáng vàng bao phủ khuôn mặt xương xẩu hoàn hảo của anh, anh rủ mắt xuống nhìn cô không biết bao lâu, trong mắt anh đều là bóng dáng của cô.
Chỉ một cái nhìn thôi cũng đã khiến trái tim cô đập nhanh..
Ô Lâm Lâm nhìn Thủy Lang, trong lòng cảm thấy sung sướng tới cực điểm!
Khổ sở lắm phải không? Thương tâm lắm phải không? Đố kỵ lắm phải không? Ghen ghét lắm phải không?
Chính là như vậy!
Nên có biểu cảm như vậy!
Từ lúc đính hôn tới nay, có nằm mơ cô ta cũng muốn nhìn thấy khoảnh khắc này, Thủy Lang vừa kinh ngạc vừa ghen tị nhìn vị hôn phu của mình kết hôn với cô ta!
Ô Lâm Lâm không để ý tới Trâu Khải cự tuyệt, ôm chặt lấy anh ta ngay trước mặt Thủy Lang, vẻ mặt đắc ý.
Khóc đi, nhanh khóc đi!
Càng khóc đến đáng thương, cô ta càng cảm thấy sung sướng!
Sự háo hức và vui vẻ của ngày đính hôn năm đó thậm chí còn không bằng một phần mười so với lúc này.
Thủy Lang và Chu Quang Hách nhìn nhau hồi lâu.
Trong đầu nhớ lại cảnh tượng lúc xuống tàu, càng nghĩ càng thấy bối rối, từ từ cúi đầu xuống.
Mà bộ dạng của cô lúc này, bởi vì đôi mắt cô không hề chớp, theo thời gian đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng manh, khuôn mặt cô cúi xuống, trong mắt Trâu Khải biến thành kiềm chế, kiềm chế những giọt nước mắt buồn bã muốn chảy xuống.