Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 24-4

Cập nhật lúc: 2024-10-24 22:18:25
Lượt xem: 59

“Bên chỗ cục trưởng là tường đồng vách sắt, , không thể lấy được bất kỳ tin tức nào. Phó cục trưởng Hứa thì có thể hỏi được, nhưng vì chậm chạp không thể đưa ra thứ ông ta muốn, nên gần đây ông ta không thân thiện với tôi. Tôi là hỏi được một chút tin tức từ chỗ phó cục trưởng Khâu, xem ra cũng không chênh lệch lắm.”

 

Giọng nói của Ô Thiện Bình dần dần bình tĩnh lại: “Cho dù tệ hơn nhiều, chúng ta vẫn phải đi, không thể để tiểu tử đó phá đường đi của chúng ta, để mặc cậu ta ép chết.”

 

“Đại ca, vẫn là ông lợi hại nhất, tôi không nghĩ ra bất cứ biện pháp nào, nếu cái nhà này không có ông làm trụ cột, chúng ta đã xong đời rồi."

 

Thân Tú Vân nói với Ô Thiện Bình: “Nhưng mà đại ca, nếu thật sự có chủ trương mà chúng ta nghe trước đây thì chẳng những trả lại nhà, mà tất cả tài sản cũng sẽ trả lại, vậy một xưởng gỗ kia, lúc trước nhà Trâu gia đã muốn, lần này sợ là chúng ta không thể không giao ra.”

 

Trên mặt Ô Thiện Bình hiện lên vẻ đau lòng: “Vậy cũng không còn cách nào khác, phải bảo vệ được bà.”

 

Trong lòng Thân Tú Vân tràn đầy yêu thương lập tức tuôn ra toàn bộ trên mặt, bà ta nhào vào trong n.g.ự.c Ô Thiện Bình, vùi đầu khóc lớn: “Đại ca, đời này có c.h.ế.t tôi cũng phải đi cùng ông, tôi không thể rời xa ông được!”

 

Ô Lâm Lâm nhìn bố mẹ ôm nhau, lại nghĩ đến bố mẹ Trâu Khải, lập tức run lập cập.

 

... 

 

“Phó cục trưởng Hứa, ông có ý gì?”

 

“Không có ý gì cả.” Phó cục trưởng Hứa nhìn ra bên ngoài một chút, vụng trộm mở hộp đồng hồ ra: “Cô có biết đây là cái gì không?”

 

Thủy Lang nhìn một chút rồi nói: “Đồng hồ.”

 

Rõ ràng.

 

Người không mù đều có thể nhận ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-24-4.html.]

“Đây không phải là một đồng hồ bình thường!” phó cục trưởng Hứa chỉ vào mặt đồng hồ: “Đây là đồng hồ nhập khẩu, lại là đồng hồ tốt nhất trong số đồng hồ nhập khẩu, đồng hồ La Mã mà người bình thường có tiền cũng không mua được!”

 

Thủy Lang nhíu mày lại, mới vừa rồi thật sự không nhận ra, sau khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra nó giống hệt cái đồng hồ tiểu tam nhờ người tìm.

 

Nếu cô nhớ không lầm thì lúc đó tiểu tam nói vì công việc của con gái nên nhất định phải lấy được đồng hồ La Mã đưa cho phó cục trưởng Hứa.

 

Kết quả là lúc này phó cục trưởng Hứa lại cầm một cái đồng hồ La Mã đưa tới chỗ cô.

 

“Phó cục trưởng Hứa, ông là có ý gì?”

 

“Tôi thấy cô đeo nó rất hợp.” Phó cục trưởng Hứa đẩy cái đồng hồ đến trước mặt Thủy Lang, hưng phấn nói: “Đồng hồ này là tôi tất vất vả tìm người lấy được phiếu kiều hối, đặc biệt đi cửa hàng kiều hối mới mua được, bỏ ra hơn ba trăm nhân dân tệ, còn đắt hơn ba cái đồng hồ lớn, còn là món duy nhất trong cửa hàng. Vốn dĩ là mua cho con trai tôi cưới vợ, nhưng bây giờ, tôi có việc quan trọng hơn phải làm, chính là đưa đồng hồ này cho cô.”

 

Phó cục trưởng Hứa nghĩ như vậy.

 

Trước kia người ta nhờ vả ông ấy đều phải đưa các loại đồ vật.

 

Hiện tại ông ấy cần tới Thủy Lang, cũng không thể chỉ nói suông, đương nhiên phải đưa tới chút quà, người ta mới có thể đồng ý.

 

“Tại sao đột nhiên lại đưa cho tôi một thứ đắt tiền như vậy?” Thủy Lang đẩy hộp đồng hồ về vị trí ban đầu.

 

Phó cục trưởng Hứa cầm hộp đồng hồ lên, trực tiếp đặt trước mặt Thủy Lang: “Tôi nói thẳng vậy, đương nhiên là muốn cô đến làm việc ở cục quản lý bất động sản của chúng tôi. Nhà máy gỗ số 1 và Nhà máy vật tư Y tế đều chẳng ra gì đâu, ngày ngày làm việc khổ cực, kiếm chút tiền lương, một chút lợi ích cũng không có. Cục quản lý bất động sản của chúng tôi thì khác, quan hệ quen biết, tin tức chính sách, tiền lương tiền thưởng, cái gì cũng có. Có thể nói, hai nhà máy đó có thể cho cái gì, cục quản lý bất động sản chúng tôi sẽ cho cô nhiều hơn, mà những thứ có thể nhận được từ cục quản lý bất động sản chúng tôi, cô sẽ nhìn thấy, nghe được, hai nhà máy bên kia hoàn toàn không thể so sánh được.”

 

Thủy Lang cúi đầu, đè xuống ý cười trên môi.

 

Thấy cô như vậy, phó cục trưởng Hứa tưởng cô còn đang do dự nên lấy đồng hồ ra đặt lên bàn: “Cô cũng đừng suy nghĩ nữa, cô còn trẻ, nhìn thấy ít, nên nghe lời người lớn tuổi chúng tôi nhiều hơn, đeo cái đồng hồ này vào tay đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, cô gật đầu một cái, tôi sẽ ra khu phố lấy giấy giới thiệu, đến đơn vị báo danh cô với cục trưởng.”

 

Loading...