Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 23-4
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:55:23
Lượt xem: 56
Thủy Lang cầm lên, cố gắng ra sức ngửi, cô cảm thấy mùi hương này còn khiến người ta say mê hơn trà sữa ở đời sau, có thể là do lúa mì mang đến cho cô một cảm giác vừa an tâm vừa hoài niệm, giống như nhìn thấy cơm và sợi mì trắng, khiến trong lòng cô dấy lên một cảm giác an toàn và ấm áp: “Đem cốc uống nước riêng của mình tới đây.”
Trong nhà mỗi người đều có cốc uống nước riêng, ba bé gái cũng không ngoại lệ.
Bốn thìa sữa mạch nha đổ đầy nửa cốc, Thủy Lang lần lượt rót lượng nước tương tự vào cốc của ba bé gái, sau đó lấy cốc của chị cả rót vào, cuối cùng quay sang Chu Quang Hách nói: “Anh không uống sao?”
Chu Quang Hách trầm mặc: “Anh không tìm ra cốc.”
Thủy Lang nhìn quanh, thấy một cái cốc tráng men có vẽ mặt trời nhỏ bằng bút đỏ trên tủ: “Không phải ở đó sao?”
Chu Quang Hách chậm rãi bước lên, cầm lấy cái cốc, mở nắp rồi từ từ đưa ra.
“Chia sẻ đồ ngon với anh mà làm giống như em đang ép buộc anh vậy.” Thủy Lang nói, rót cho anh một lượng tối thiểu, chỉ khoảng chừng hai ngụm, sau đó mới bắt đầu tự thổi, nhâm nhi thưởng thức.
Hương vị đầu tiên trong miệng là mùi thơm đậm đà và êm dịu của lúa mạch, đọng lại rất lâu không tiêu tan, sau đó là hương trầm thoang thoảng càng tuyệt vời không thể tả, sau khi nuốt vào, hương vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại trong miệng.
Chỉ cần một ngụm này thôi, đã cảm giác được tưới mát khỏi nỗi đau đớn, thống khổ do nghèo đói gây ra, chợt cảm thấy thế gian thật tươi đẹp, trong đầu sinh ra suy nghĩ và thôi thúc phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.
“Uống ngon thật! Không hổ là sản phẩm xa xỉ cao cấp!”
Ba bé gái có những cảm xúc khác hẳn người lớn, không chỉ được thỏa mãn vị giác mà tinh thần cũng được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Dù bọn họ vẫn bị coi là những người quê mùa nhưng đã là những người quê mùa từng nhìn thấy sữa mạch nha, nếm được mùi vị của sữa mạch nha!
Sữa mạch nha quả thực rất ngon, chẳng trách ai được cầm một ít sữa mạch nha ra ngoài, cũng có thể thu hút một nhóm trẻ em đông đảo vây quanh.
Tam Nha kéo góc áo của dì và nói: "Cô ơi, cháu có thể không hoà nước, ăn khô nếm thử hương vị được không?”
Thủy Lang còn đang thưởng thức hương vị trong miệng, liền múc một thìa trong bình đặt vào lòng bàn tay Tam Nha: “Ăn đi.”
Tam Nha không ăn mà cẩn thận bỏ những hạt sữa mạch nha tròn tròn trong lòng bàn tay vào túi.
Cô bé muốn đợi đến sáng ngày mai, khi bọn trẻ tan học, rồi mới đem ra ngoài ăn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-23-4.html.]
Tam Nha không không nhịn được hưng phấn bật cười, cầm cái cốc tráng men còn to hơn mặt mình, thưởng thức đồ ngon.
Tướng ăn của Chu Quang Hách luôn luôn tương đối nhã nhặn, dù có đói bụng đến đâu Thủy Lang cũng chưa từng thấy bộ dạng anh ngấu nghiến đồ ăn như hổ báo.
Thế nhưng hôm nay nhìn anh nhét hết miếng cơm này tới miếng cơm khác vào trong miệng, Thủy Lãng nghi hoặc hỏi: “Buổi trưa anh không ăn cơm, hay là buổi chiều đuổi theo người ra khỏi thành phố vậy?”
“Sao thế?” Chu Quang Hách còn chưa phát hiện ra tướng ăn của mình khác với thường ngày: “Đúng là buổi trưa không kịp ăn cơm.”
Buổi tối vội vàng chạy về, có việc muốn hỏi, cũng không đợi căng tin đơn vị mở cửa.
Thủy Lang hơi giật mình, đang định hỏi tiếp thì từ cầu thang cửa sau truyền đến giọng Chu Phục Hưng :
“Em trai tan làm về chưa?”
Sau đó, một nhà bốn người đi tất bước vào, người lớn đeo túi xách, trẻ con đeo cặp sách, xem ra là mới từ bên ngoài trở về.
Chu Quang Hách quay đầu lại, trả lời một tiếng: “Về rồi, có chuyện gì vậy?”
Ngay khi một nhà bốn người bước vào phòng khách, đã bị thu hút bởi các món ăn trên bàn, bánh sừng chiên, mực xào cần tây, bánh gạo bắp cải, thịt gà nấm hương, rau trộn đậu hũ, còn có mùi thơm của sữa mạch nha!
Những âm thanh nuốt nước miếng nối tiếp nhau vang lên.
Buổi tối ở nhà bà ngoại, bọn họ chỉ ăn cháo khoai, một chút mỡ lợn cũng không có, món phụ duy nhất là đĩa rau khô xào nấm.
Chu Quang Hách đặt đũa xuống, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Chu Phục Hưng cưỡng ép rời ánh mắt đi, nhìn chằm chằm vào cái tủ bên cạnh: “Không có chuyện gì lớn cả. Anh chỉ đến hỏi em một chút, hôm nay cậu có tới bên kia không?”
Chu Quang Hách suy nghĩ một chút, gật đầu: “Em có đi qua đó.”
“Nói chuyện thế nào?” Chu Phục Hưng dò xét sắc mặt em trai, không thấy có chút vui mừng nào, lập tức hưng phấn hỏi: “Có phải là bị lạnh nhạt không?”
Chu Quang Hách lại gật đầu một cái.
“Anh đã bảo em đừng đi, đừng đi, nhưng em không chịu nghe, nhất định phải đi nhận khổ, chịu sỉ nhục mới chịu bỏ cuộc.”