Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 22-9
Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:42:57
Lượt xem: 47
Thực sự nhìn thấy hy vọng “sống sót” giữa lúc tuyệt vọng.
Nhưng rất nhanh, đám người Mã Hổ vui mừng đến mức không kiềm chế được, kích động đến không cách nào kiềm chế được trong nháy mắt không cười nổi nữa, chỉ nghe thấy bên tai không ngừng truyền đến:
“Số phiếu này vừa vặn bằng một nửa, thêm số phiếu mà phó đội trưởng Trâu đã hứa nữa là vừa đủ!”
“Đúng vậy, có thêm hai phiếu một trăm lít! Lần này chúng ta đều được cứu rồi, chúng ta đều được cứu rồi!”
Không, bọn họ còn chưa được cứu, đội trưởng Chu là niềm vui từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đưa phiếu ra, phiếu mà phó đội trưởng Trâu hứa tới cái bóng cũng không thấy đâu!
“Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc thất nghiệp, nhưng không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến như thế này. Đội trưởng Chu lại có nhiều phiếu xăng như vậy!”
“Đội trưởng Chu quả nhiên có bản lĩnh, lần này chúng ta không cần lo lắng đám người Mã Hổ cười nhạo nữa, không cần lo lắng bọn họ chờ xem chúng ta là trò đùa.”
Mã Hổ lập tức lên tiếng chế giễu: "Các người thật là không biết xấu hổ, đội trưởng Chu người ta mới đưa phiếu ra cho các người xem một chút, các người đều đã coi tất cả là của mình sao? Người ta nói sẽ dùng để bù đắp tổn thất cho các người khi nào?”
Không khí náo nhiệt bỗng nhiên cứng đờ.
Làm cho đầu óc đang mơ màng của mọi người tỉnh táo lại.
Mặc dù Mã Hổ thực sự không phải là người dễ mến, nhưng những gì anh ta nói vừa rồi là hoàn toàn chính xác.
Chu Tường xấu hổ đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào trong đồng phục: “Đội trưởng Chu, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự là kích động quá mức.”
Lý Hoa xấu hổ gãi muốn rách da đầu: “Đội trưởng, tôi quá hưng phấn, xin đừng để ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-22-9.html.]
“Đội trưởng Chu, thực sự xin lỗi. Vừa rồi tâm tình chúng tôi nhất thời kích động. Vừa nhìn thấy phiếu, con mắt chúng tôi đã mờ đi rồi, mất cả lý trí.”
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, đội trưởng Chu, chúng tôi tuyệt đối không có ý lợi dụng anh miễn phí, không, không phải, là…”
“Chúng tôi tuyệt đối không muốn lấy phiếu của anh, đương nhiên chúng tôi đều có lỗi.”
Một đám công an trong sở đều xấu hổ vì vừa rồi nhất thời vì được cứu mà mất kiểm soát, bọn họ đều vội vàng xin lỗi Chu Quang Hách, khuôn mặt đỏ bừng chưa hề nhạt đi.
Bọn họ cũng không ngờ mình có thể như vậy.
Nhưng vừa rồi thực sự nghĩ rằng mình sẽ mất việc.
Ở thời đại này, những người chọn làm công an không chỉ vì một vị trí biên chế chính thức, có công việc chính thức, hộ khẩu thành phố, nuôi sống gia đình mà còn vì bọn họ có tấm lòng chính trực.
Nhận phải đả kích, cho là mình sắp rời khỏi vị trí mà mình chưa kịp tỏa sáng, tâm trạng rơi xuống mức thấp nhất, lúc này đúng như lời sở trưởng, một “tấm vé cứu mạng tuyệt thế” bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Một phút kích động này, công việc mất đi lại tìm về được, lý tưởng cá nhân mất đi lại trở về, gia đình mất đi hy vọng cũng lấy lại được... lại ở trong một hoàn cảnh mà tất cả đồng nghiệp đều kích động mất kiểm soát làm ảnh hưởng, trong lòng đã sớm coi đội trưởng Chu thành người một nhà.
Dưới những cú sốc khác nhau, tất nhiên đầu óc không còn suy nghĩ được nữa, chỉ nhớ tới chuyện vui mừng, phấn chấn!
Trong lòng Chu Quang Hách biết rất rõ đồng nghiệp của mình là người như thế nào, có thể hiểu được cảm giác kích động đó.
Vừa rồi tâm trí của anh đều hướng về Thủy Lang ở nhà chứ không phải ở chỗ đồng nghiệp, cho nên lời nói của bọn họ hoàn toàn không đi vào lòng anh chút nào, anh lắc đầu: “Không sao đâu, tôi không để ý..”
“Đội trưởng Chu.” Sở trưởng Lam ôm lấy phiếu ngồi khoanh chân trên bàn họp, gần như nước mắt tuôn đầy mặt: “Anh sẽ không vô cớ lấy được những tấm phiếu này ra. Tôi thấy những tấm vé này là anh muốn giúp sở giải quyết vấn đề khó khăn mới mang tới, có phải không?”
Mọi người có mặt nghe lời nói này của sở trưởng, trái tim đều nhấc lên cao, ánh mắt dán chặt vào Chu Quảng Hà, nhìn anh đầy mong đợi.