Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 18-6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:53:12
Lượt xem: 62
Thủy Lang kinh ngạc nhiên liếc nhìn ông ấy, thời đại sau này có vô số người đạo nhái, bắt chước cô, muốn xem trộm ý tưởng thiết kế của cô, người nào hoàn thành trước cũng có thể vòng quanh trái đất nửa vòng. Ngoại trừ những kẻ muốn nhân cơ hội tặng quà có dụng ý khác, chưa từng gặp ai chỉ nhìn một cái đã muốn trả phí “bản quyền”.
“Chỉ là như vậy thôi sao? Không phải vì sau này trong xưởng mình cũng muốn sản xuất ra sản phẩm tương tự, mới sớm tính toán sao?”
“Chờ cô thật sự có thể làm ra thành phẩm, nếu nhà máy của chúng tôi muốn sản xuất ra sản phẩm tương tự, nhất định phải có sự đồng ý của cô.”
Lời nói của phó xưởng trưởng Thạch rất hay, nhưng Thủy Lang đã hiểu ý tứ, đây là muốn sớm mua được đồ tốt.
Không thể không nói, cách làm này khiến người ta rất dễ chịu.
Nếu là trước đây Thủy Lang có lẽ sẽ không cần, hoặc là thậm chí còn đưa luôn mà không để vào mắt, nhưng hoàn cảnh thời đại đã khác. Thời đại này, mỗi cây kim sợi chỉ đều thuộc về đất nước. Nếu một người muốn làm gì đó, sẽ bị chụp đủ loại tội, người có bản lĩnh hơn cũng không làm được.
“Cám ơn phó xưởng trưởng Thạch đã ủng hộ, trước tiên làm phiền ông gửi cho tôi hai trăm cân gỗ.”
Lão Du Điều phá lên cười: “Cô bé, cô không thật sự khách sáo chút nào.”
“Lúc đầu vốn không có gỗ nên phải tháo dỡ đồ đạc để tiết kiệm chi phí. Bây giờ được sự hỗ trợ của phó xưởng trưởng Thạch, tôi có thể hoàn thiện tốt hơn một chút.”
Nghe Thủy Lang nói như vậy, hai mắt phó xưởng trưởng Thạch rõ ràng sáng lên, không có một chút miễn cưỡng nào, nói: “Bây giờ tôi sắp đến xưởng, sáng mai tôi sẽ sắp xếp người giao qua cho cô.”
“Tôi không có dụng cụ, có thể đưa tới cho tôi mượn một bộ dụng cụ mộc ở xưởng được không?”
“Không thành vấn đề.”
Không ngờ chỉ đi một chuyến, chẳng những lấy được gỗ mà không cần phiếu, thậm chí không cần phải trả tiền, còn được thêm hơn một trăm cân.
Lúc này, gỗ thông thường có giá từ năm mươi xu đến một tệ một cân, nếu tính loại rẻ nhất, cũng đã tiết kiệm được ít nhất một trăm tệ, nếu nhiều hơn, đã tiết kiệm được hơn hai trăm tệ.
Trực tiếp tiết kiệm được một chiếc xe đạp!
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-18-6.html.]
Sau khi ra khỏi nhà phó xưởng trưởng Thạch, Thủy Lang dẫn ba bé gái đến chợ bán thức ăn quốc doanh, còn gọi cả lão Du Điều.
Mặc dù hôm nay lão Lão Du Điều chủ yếu là trút giận lên phó xưởng trưởng Thạch, nhưng sở dĩ có thể tiết kiệm được một món tiền lớn cũng là nhờ có người ta, nếu không có ông già này, bọn họ thậm chí còn không biết nhà phó xưởng trưởng Thạch ở đâu.
Lúc này, Thủy Lang mới nhớ tới chủ nhiệm ủy ban khu phố đã nói cô làm cán bộ ngõ, đúng như chị cả đã nói, sau khi làm công việc này, cô sẽ quen biết những người trong ngõ, người ta cũng đều sẽ có chút nể mặt mũi cán bộ ngõ, như vậy có thể có các mối quan hệ với các ngành nghề.
“Các ứng cử viên cho chức cán bộ ngõ được đường phố lựa chọn lần này xem ra đều không tệ.”
“Tôi coi trọng nhất là cô vợ mới của Quang Hà. Cô gái đó có đầu óc nhanh nhạy, miệng lưỡi sắc bén, vô cùng thông minh.”
“Tôi cũng xem trọng cô ấy. Cô bé đó rất thích hợp làm cán bộ ngõ Ngô đồng.”
“Tôi nghĩ các người đã già nên hồ đồ rồi, nhìn người đều không thể nhìn vẻ bề ngoài được.”
Ở lối vào chợ rau quốc doanh, một nhóm người đang đợi ở hành lang nói chuyện phiếm, người cuối cùng lên tiếng là bà Lư ở tầng ba tòa nhà số 6.
“Sao vậy?Cán bộ Lư không phục sao?”
“Tại sao tôi lại phục chứ? Tôi đã bao nhiêu tuổi? Đi cũng không đi nổi nữa. Lần này trong ngõ lại bầu cán bộ ngõ, cũng là do tôi nhiều lần từ chối ủy ban khu phố, cho nên ủy ban khu phố không thể không để tôi nghỉ ngơi.” Bà Lư lựa lời nói cho mình tốt đẹp nhất, nói: “Chỉ là tôi không ngờ lại chọn cô gái dưới lầu chúng tôi, đây chính là người giỏi giả vờ làm ra vẻ nhất.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Tôi cảm thấy cô bé đó là người ngay thẳng, nhìn không giống người hay giở trò.”
“Làm sao bà biết người ta là người giỏi giả vờ làm ra vẻ.”
“Tôi sống ở ngay tầng trên, ngày nào cũng nhìn xuống tầng dưới, sao tôi có thể không biết được?” Bà Lư lắc đầu: “Chu Quang Hách này vừa mới chia nhà. Hai ngày đầu, mấy mẹ con Tiểu Huy còn được sống trong một gian phòng. Khi các người đều tin tưởng cô ta là người tốt, cô ta lập tức đuổi Tiểu Huỷ ra ngoài.”
“Đuổi ra ngoài? Đuổi đi đâu?”
"Không thể nào, lúc nãy tôi ra ngoài, còn thấy Tiểu Huỷ đang ngồi trong trong sân vườn đan áo len.”