Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 17-7
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:42:20
Lượt xem: 64
Ba cô bé đều ủng hộ hết mình, dù là biểu cảm, lời nói hay nước dãi chảy xuống khóe miệng, đều vô cùng ấn tượng, bọn họ nâng cao cảm giác thành tựu của Thủy Lang lên rất nhiều, cũng làm cho sự tự tin của cô tăng lên rất nhiều!
“Ngày mai có thể trực tiếp nấu món thịt!”
Một đĩa cà chua trứng bác đã chín, nắp nồi hấp bằng thép bị hơi nước bốc lên phát ra tiếng “cạch cạch”, Thủy Lang mở nắp nhìn “cơm chưa chín” dưới hơi nước, Chu Quang Hách nói, nếu cảm thấy đã cho quá nhiều nước, lúc này có thể múc bớt ra, nước cháo này chính là nước canh rất ngon.
Mặc dù cô rất thèm món nước cơm thơm ngon này nhưng cũng xem không hiểu nước rốt cuộc là nhiều hay ít, cô đậy nắp nồi, vặn lửa vừa, để cơm tự sinh tự diệt đi.
Cho nước vào nồi súp đun sôi rồi đổ cá viên đã chuẩn bị sẵn ở chợ vào, đây là đồ ăn đầu tiên Chu Quang Hách mạnh mẽ đề cử cô nên mua bởi vì nó còn đơn giản hơn trứng bác cà chua, chỉ cần nấu cá viên vài phút, cho rau muống đã rửa sạch vào, thêm muối, thêm chút dầu mè là món canh rau cá viên đã sẵn sàng.
Trong phòng ngoài mùi thơm dai dẳng của cà chua trứng bác, hơi nước từ cơm còn tỏa ra mùi thơm khiến cho bụng người ta đói tới kêu vang, mùi thơm này không giống bình thường, có thể thấm vào tận đáy lòng, cũng có thể xoa dịu tâm hồn, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp an tâm, mùi thơm này mang lại cảm giác vô cùng an toàn.
Tam Nha đi theo đằng sau Thủy Lang nói: “Mợ nhỏ, cháu đói.”
“Mợ đã đói từ lâu rồi.” Thủy Lang lấy ra một chồng chén sứ đặt lên bếp, sau đó lại bưng một chồng chén nhỏ: “Đại Nha Nhị Nha, cầm chén bày ra bàn ngoài sân vườn đi.”
Đại Nha và Nhị Nha lập tức hành động, mỗi người ôm một chồng bát bước ra ngoài.
“Còn cháu thì sao?”
Cô bé nhỏ nhất ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ngước nhìn mợ nhỏ đầy vẻ đáng thương.
Thủy Lang từ trong lồng đũa lấy đũa ra, đếm bốn đôi, đưa cho Tam Nha: “Cháu đưa đũa ra ngoài.”
“Vâng!”
Tam Nha nắm lấy bó đũa bằng cả hai tay, đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy ra ngoài.
Cơm đã chín nhưng Thủy Lang lại không mở ra mà nhìn, trực tiếp bưng nồi cơm và đồ ăn ra đặt trên bàn bên ngoài mới mở ra.
Không có nồi cơm điện một chạm để nấu cơm, nấu bằng nồi bằng thép, ngoài việc phải điều chỉnh lửa và nước, đây còn là lần đầu tiên Thủy Lang nấu cơm, bản thân cô cũng có chút thấp thỏm, nguyên nhân chính là vì thời đại này, gạo rất quý giá, nếu mà nấu cháy sẽ vô cùng đáng tiếc.
“Tới đây.”
Thủy Lang mở nắp nồi ra, quạt quạt luồng khí nóng rồi mấy cái đầu đều thò vào trong nồi nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-17-7.html.]
“Oa!”
Ba cô bé lại lần nữa phát ra tiếng thở dài ngưỡng mộ.
“Oa!”
Thủy Lang cũng cảm thán theo: “Tôi thật là lợi hại!”
Một nồi cơm đông cứng lại tới tận đáy nồi, hạt gạo nhìn tròn trịa, trong suốt, sáng long lanh không hề giống như đã cho quá nhiều nước, dáng vẻ hạt nào hạt nấy đều rất hoàn hảo: “Nhanh ăn thử một miếng đi.”
Thìa xúc cơm đã ở trong tay Đại Nha, Đại Nha lập tức múc một thìa vào chén của mợ, Nhị Nha đưa đũa cho cô.
Thủy Lang dùng đầu đũa gắp cơm lên, cho vào miệng nhai, lông mày chợt nhướng lên, mềm mại đàn hồi, giơ ngón tay cái lên: “Hoàn hảo!”
Bốn mẹ con đều bị chọc cho bật cười.
Chu Huỷ nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt có chút nhìn mãi không thấy chán: “Nhìn cũng không tệ, Thủy Lang, em thật sự là chuyện gì cũng làm được.”
Thủy Lang đắm chìm trong niềm vui mình biết nấu ăn: “Chúng ta chia phần cơm ăn đi.”
Mục đích chia phần cơm chủ yếu là vì chị cả, sau vài ngày quan sát, chị cả rất ít khi gắp đồ ăn trên bàn, ngoại trừ đồ ăn được chia vào trong chén, các món ăn trên đĩa hầu như cô ấy không hề động đũa, Thủy Lang biết cô ấy đang nghĩ gì nên để tránh cho cô ấy chỉ luôn ăn lửng dạ, cô quyết định dùng các chia phần cơm.
Cơm được bày trong bốn cái bát tráng men, sau đó phủ cà chua và trứng bác lên trên, sau đó mỗi người được phục vụ thêm một chén canh cá viên.
“Chị không thể ăn nhiều trứng như vậy được.” Chu Huỷ cầm bát men lên, muốn đưa cho Thủy Lang nhưng Thủy Lang giơ tay ngăn cản: “Mỗi người phải ăn hết phần cơm của mình, không được phép chia cho người khác, cũng không được để thừa, ăn xong nếu cảm thấy không đủ thì lại tiếp tục lấy thêm.”
Ba cô bé lập tức cầm đũa gắp cơm vào miệng.
Trong lòng Chu Huỷ hiểu được tâm ý của em dâu, cảm động mỉm cười, không lôi kéo nữa, bưng canh cá viên lên uống.
“Mợ nhỏ, cơm này ăn ngon quá!" Nhị Nha l.i.ế.m sạch hạt cơm trên khóe miệng, sau đó lại vùi đầu bắt đầu ăn.
Tam Nha gật đầu mạnh mẽ, phồng má: “Giống như xương sườn!”
“Không giống xương sườn có vị chua ngọt .” Đại Nha ăn quá nhanh nên bị nghẹn, cô bé bưng canh cá viên lên húp một miếng, hai mắt sáng lên: “Canh mợ nấu cũng rất ngon.”