Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 17-3

Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:39:11
Lượt xem: 56

Chu Huỷ hoàn toàn sửng sốt: “Chị đã thành ra như vậy, ai còn muốn thuê chị đi làm việc chứ?”

 

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Thủy Lang không nói thêm nữa, cô phát hiện gần đây mình thực sự rảnh rỗi, quá rảnh rỗi, trước đây không thể nào nói chuyện với người khác về những chuyện gia đình này.

 

Chu Huỷ đột nhiên nói: “Chị cảm thấy có thể để em trai lấy tiền tìm một công việc cho em.”

 

Thủy Lang kinh ngạc quay đầu lại: “Chị đừng hiểu lầm, vừa rồi em thật sự chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, không có ý ám chỉ gì cả.”

 

“Chị biết.” Chu Huỷ mỉm cười: “Chị biết em chưa từng có ý nghĩ này, nhưng chị nói thật đấy, bỏ tiền ở đó cũng không sinh ra tiền, nhưng nếu có thể giúp em tìm được việc làm, vậy không phải sẽ không ngừng sinh ra tiền sao, khi em có việc làm thì có thể chuyển hộ khẩu về đây. Sau khi hộ khẩu chuyển về, mỗi tháng chúng ta sẽ có thêm một phần lương thực hàng hoá, vẹn cả đôi đường.”

 

Thủy Lang nhai quả táo, ý tưởng này nghe rất hay, điều kiện tiên quyết là cô thực sự là vợ của Chu Quang Hách thì sự sắp xếp này là rất tốt.

 

Nhưng cô không phải.

 

Hai người bọn họ kết hôn theo thỏa thuận, là hợp tác hai bên cùng có lợi

 

Chỉ lả…

 

Thủy Lang nghĩ đến một rương vàng thỏi, coi như là mua công việc cho cô thì thế nào.

 

Cho dù mua một công việc khó tìm có giá một hai nghìn, thì đã làm sao!

 

Biết một rương vàng thỏi trị giá bao nhiêu, có thể mua được bao nhiêu việc làm không?

 

Thủy Lang liếc nhìn Chu Hồi, thở dài: “Thôi bỏ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-17-3.html.]

 

“Em không cần phải lo lắng cho chị.” Chu Huỷ nhìn thấy vừa rồi Thủy Lang đã động lòng, cũng biết vì sao cô lại nói bỏ đi: “Chị đã nhốt Đại Nha, Nhị Nha bên người rồi, sao có thể nhốt luôn em, hơn nữa trước đây không về thành phố, mẹ con chị vẫn có thể sống được, em thực sự không cần phải lo lắng cho chị.”

 

“Mợ nhỏ ơi, cháu sẽ nấu ăn.” Đại Nha đột nhiên lên tiếng: “Mẹ dạy cháu nấu cháo. Cháu đã từng thấy người trong thôn làm bánh cao lương, làm bánh rau rừng, cháu biết cách làm, cháu sẽ ở nhà nấu cơm cho mẹ và các em gái ăn.”

 

Thủy Lang không được tự nhiên quay mặt đi.

 

Trong lòng ô dâng trào những cảm xúc xa lạ.

 

Đột nhiên, cô hiểu được cảm giác của Nhị Nha buổi tối hôm qua, biết tại sao Nhị Nha lại buồn đến vậy vì đã một mình ăn hết lồng bánh bao mà không mang về cho mẹ và chị em ăn.

 

“Thật đấy, chị cảm thấy em đặc biệt thích hợp đi ra ngoài làm việc, vừa rồi chị cũng không nói lời khách sáo đâu.” Chu Huỷ nhìn Thủy Lang tán thưởng: “Đơn vị nào có được em, chính là vinh dự của bọn họ.”

 

Thủy Lang bị chọc cho bật cười nói: “Chị ơi, chị đánh giá em cao quá.”

 

“Tôi đặc biệt đồng ý với những gì Chu Hủy nói."

 

Trước cửa đột nhiên vang lên âm thanh, chủ nhiệm ủy ban khu phố mỉm cười đi vào: “Thủy Lang, uỷ ban khu phố chúng tôi có công việc, đặc biệt nhìn trúng cô, cô có sẵn lòng tới tham gia không?”

 

Thủy Lang kinh ngạc nhướng mày: “Công việc gì?”

 

“Công việc này không phải là công việc chính thức, nhưng cũng không phải là công việc tạm thời, không thể giúp cô chuyển hộ khẩu, nhận lương thực hàng hoá, nhưng có phụ cấp, mỗi tháng mười nhân dân tệ.” Chủ nhiệm ủy ban khu phố ngồi trên cái ghế sô pha đã được dời ra ngoài: “Là như thế này, mỗi ngõ của tiểu khu có hai cán bộ, bình thường trong ngõ có chuyện gì, với tư cách là cán bộ ngõ, phải đứng trên góc độ công bằng giúp giải quyết. Nếu trên đường phố có vấn đề thì phải đi họp rồi thông báo cho mọi người trong tổ chức.”

 

“Ông cảm thấy tôi phù hợp với công việc như vậy sao?” Ngoài cảm giác hoài nghi khi Thủy Lang lần đầu xuyên không, đây là lần thứ hai cô có cảm giác như vậy: “Tôi có làm gì khiến ông hiểu lầm như vậy không?”

 

Chủ nhiệm ủy ban khu phố nghe thấy vậy thì cười lớn: “Khiêm tốn rồi, tôi lại phát hiện cô có một phẩm chất quý giá như vậy, quả nhiên người có năng lực đều rất khiêm tốn.”

Loading...