Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 17-2
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:38:29
Lượt xem: 82
Kết quả chờ đến trưa, vẫn không thấy Trâu Khải đâu cả.
Ngược lại, chờ được lãnh đạo đơn vị của bố mẹ cô ta đến bảo lãnh bọn họ ra ngoài.
Ô Lâm Lâm lập tức hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch sau một đêm không ngủ: “Mẹ, chẳng lẽ Trâu Khải...”
“Đừng nhắc đến cậu ta với mẹ nữa!” Sắc mặt Thân Tú Vân hoàn toàn trái ngược với con gái, từ trong ra ngoài đều chuyển thành màu đen: “Cái gì mà đối tượng? Cái gì làm con rể? Chúng ta ngồi trên ghế lạnh trong đơn vị cậu ta suốt một đêm, cậu ta không giúp đỡ thì cũng thôi đi, ngay cả cái đuôi cũng không lộ ra, chúng ta thành ra như vậy, là bởi vì ai, còn không phải là vì cậu ta sao?”
“Không phải anh ấy nói mẹ đi lấy phiếu!” Ô Lâm Lâm vô thức phản bác lại, cũng là để củng cố lòng tin cho chính mình: “Hôm nay hình như anh ấy không trực ca sáng, có lẽ là trực ca đêm.”
“Cậu ta làm ca nào? Có lẽ chính cậu ta cũng không nhớ rõ bằng con, còn có thể nói cậu ta không làm sai?" Thân Tú Vân một ngày một đêm không ngủ, trong bụng tức giận đến nghẹn.
“Cậu ta chính là chê chúng ta mất mặt, sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu ta, cho nên đến hỏi cũng không hỏi một tiếng, mẹ cũng không biết con nhìn trúng cậu ta ở điểm nào, cho dù kết hôn, sớm muộn có một ngày cậu ta cũng sẽ bỏ rơi con.”
“Mẹ có còn là mẹ của con không vậy?” Những lời này đ.â.m mạnh vào trái tim Ô Lâm Lâm, là những lời cô ta không muốn nghe nhất cũng là sợ phái nghe nhất, lập tức mắng trả lại: “Bố còn không bỏ rơi mẹ, tại sao Trâu Khải lại bỏ rơi con?”
“Bốp!”
Một bàn tay tát vào mặt Ô Lâm Lâm, Thân Tú Vân tức giận đến cả người run rẩy: “Mày đúng là thứ không có lương tâm!”
“Gây gổ cái gì? Náo loạn một đêm còn chưa đủ ầm ĩ à?”
Sắc mặt Ô Thiện Bình cũng rất khó coi, lời nói của Ô Lâm Lâm rõ ràng không chỉ kích thích mẹ cô ta, mà còn kích thích cả bố cô ta.
“Bây giờ các người còn không thừa nhận, ban đầu là ai vì muốn thăng chức, mặt dày mày dạn đến Trâu gia để đề nghị kết hôn? Tất cả đều không phải do các người sao?” Ô Lâm Lâm phẫn hận nói xong, dậm chân đi lên phía trước: “Nếu các người không giúp con giải quyết chuyện công việc, không góp đủ phiếu xang cho Trâu Khải, con sẽ đến nhà Trâu gia bàn bạc chuyện từ hôn, dù sao các người cũng không hài lòng với Trâu Khải.”
“Mày dám!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-17-2.html.]
Thân Tú Vân và Ô Thiện Bình đồng thanh nói.
Bà ta nói xong, nhìn vẻ mặt “Con nhất định sẽ làm được” của con gái, Thân Tú Vân mềm giọng nói: “Mẹ là vì ai? Không phải tất cả đều là vì con sao? Không giúp con thì giúp ai? Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ làm được việc của con, ngày mai Trâu Khải sẽ đến nhà, chuyện tối hôm qua đừng nhắc đến nữa, coi như chưa từng xảy ra, mẹ sẽ đi tìm người giải quyết.”
Ô Lâm Lâm cười đắc ý, cô đã sớm đoán ra được tâm tư của bố mẹ mình, cũng biết bọn họ đều nóng lòng muốn bám lấy Trâu gia, cho nên không thể nào để cho cô ta đi hủy bỏ hôn ước được.
...
Chu Phục Hưng mua thêm gỗ lát sàn nhà, hai ngày sau sàn nhà và công nhân lắp đặt đều được đưa tới cửa.
Thủy Lang vốn tưởng rằng hai vợ chồng này sẽ giả ngu, không trả thêm tiền mười mét vuông sàn nhà mua thêm, không ngờ sau khi nghe tiếng ồn ào đã có người chạy xuống, không những trả tiền mà còn giúp chuyển toàn bộ đồ đạc trong phòng chị cả đem đến phòng khách và ra ngoài sân, một ngụm nước cũng không uống, hai người đều “làm việc tốt không cần ghi công” rút lui.
Nhưng trước khi rời đi, bọn họ còn ném cho Thủy Lang anh mắt “Mong được khen ngợi”.
“Thật sự không ngờ.” Chu Huỷ ngồi ở trên giường trong sân, mỉm cười nhìn lên cửa sổ tầng hai: “Thủy Lang, em quả thực là người có bản lĩnh nhất mà chị từng gặp. Nếu đơn vị nào tìm được em tới làm việc, đơn vị đó thật là quá may mắn.”
Thủy Lang đang nhai táo xanh, buổi sáng Chu Quang Hách đi chợ dẫn cô đi theo mua thức ăn, cô mua một túi táo về, cô nhìn chị cả đang định nói chuyện thì phát hiện ra cái giường này cùng với một tấm nệm lò xo thật sự là cao quá mức bình thường. Chẳng trách chị cả cần làm gì đều cần cả Đại Nha và Nhị Nha cùng nhau giúp đỡ khiêng xuống.”
“Chị, chị có muốn cho ba cháu gái đi học không?”
Không phải là cô xen vào việc của người khác, mà thật sự là bốn mẹ con này mỗi khi có thời gian rảnh rỗi đều học thuộc lòng, luyện chữ trên mặt đất trong sân vườn.
Chu Huỷ sửng sốt: “Muốn chứ, đương nhiên là muốn, nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút, không có hộ khẩu ở thành phố, trẻ con không thể đi học được.”
Thủy Lang gật đầu: “Đúng vậy, Chỉ số tiền bây giờ của chị, ý em nói là ba nghìn tệ kia, không phải là tạm thời đều giao cho Chu Quang Hách sao? Công việc tốt thì một hai nghìn, công việc bình thường chỉ mấy trăm tệ thôi, phải không?”