Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 16-1

Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:53:06
Lượt xem: 61

Chương 16 Tôi là con rể của các người à?

 

Thủy Lang sợ hãi, toàn thân cứng đờ không nhúc nhích.

 

Rất nhanh, chỉ trong hai giây, cảm giác được lực cản dường như biến mất, người đối diện rõ ràng cũng giật nảy mình, lợi dụng khoảng trống này, cô vội vàng rút túi ra.

 

“Ai!”

 

Một câu hỏi dồn nén phát ra từ căn nhà gỗ, giả vờ bình tĩnh nhưng bên trong rõ ràng lộ ra vẻ hoảng sợ.

 

Nhịp tim của Thủy Lang đập như trống, nhưng cô cũng không bỏ chạy mà lấy đèn pin từ thắt lưng ra, bật ngọn đèn mạnh nhất chiếu qua hang mèo, nhìn thấy một đôi giày da màu đen.

 

Chủ nhân của đôi giày rõ ràng còn sợ hãi hơn trước đó, gần như nhảy lùi lại, quay người bỏ chạy.

 

Thủy Lang lập tức giơ cao đèn pin, người đối diện chính là Tiểu Tam, bà ta chạy lên cầu thang mới quay người lại, như muốn từ trên cao nhìn xem là ai, không ngờ vừa quay lại đã gặp phải chùm sáng của đèn pin, soi sáng cả khuôn mặt, bà ta kinh hãi che mặt rồi bỏ chạy một lần nữa, bộ dạng chột dạ kinh sợ tới cực độ, chạy được nửa đường thì trượt chân ngã, nằm sóng soãi trên cầu thang, vẫn  không quên tiếp tục trèo lên trên.

 

Thủy Lang ôm túi dệt, không tắt đèn pin, lui về sau từng bước một, ra khỏi con hẻm.

 

“Không xong rồi!”

 

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, ba bố con đang chơi cờ trong phòng khách quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy sắc mặt của Thân Tú Vân, lập tức giật nảy mình.

 

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

 

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

 

Hai đứa trẻ đều bối rối, trên mặt Ô Thiện Bình ngoài sự nghi ngờ còn có sự căng thẳng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sự căng thẳng như vậy chỉ xuất hiện thường xuyên cách đây mười năm, bóng tối tâm lý để lại từ khi đó cho dù đã mười năm trôi qua vẫn khó quên, giống như người từng bị rắn cắn, nhìn thấy một cọng rơm cũng sẽ cả kinh hồn phi phách tán.

 

“Đồ không còn nữa rồi!" Thân Tú Vân đi cà nhác bước vào, quay đầu nhìn hành lang tối tăm bên ngoài, cuối cùng là nhìn xuống phí bên dưới cầu thang, nơi đó không còn ánh đèn pin nữa, nhưng tim bà ta vẫn đập "bình bịch", như thể muốn bật ra khỏi miệng: “Đồ đã bị người ta phát hiện lấy đi rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-16-1.html.]

 

“Cái gì?” Sắc mặt Ô Lâm Lâm lập tức căng thẳng hơn bố mình gấp trăm lần: “Sao lại biến mất rồi? Là ai? Ai lấy đồ của chúng ta?”

 

“Mẹ không biết, không biết là ai.” Thân Tú Vân ôm lấy trái tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân, đi đến ghế sô pha ngồi xuống, còn chưa kịp kiểm tra vết thương thì đã bị con gái túm lấy, tiếng hét chói tai đập vào mặt.

 

"Sao mẹ có thể không biết? Không phải mẹ nói bị người ta phát hiện sao?”

 

“Con nhỏ tiếng một chút!” Thân Tú Vân mắng một tiếng: “Muốn cãi nhau kéo hàng xóm tới đây sao?”

 

Ô Lâm Lâm đè xuống cơn tức giận cùng căng thẳng trong lòng, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình: “Mẹ, mau nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu đồ thật sự không còn, công việc và hôn nhân của con cũng coi như mất rồi.”

 

“Lúc mẹ đi lấy đồ, đúng lúc đối diện cũng có người cầm lên.” Mặc dù Thân Tú Vân đã ngồi xuống nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi vẫn hãi hùng khiếp vía: “Mẹ sợ đến mức buông lỏng tay ra, hỏi người đó là ai. Không ngờ người đó không sợ hãi chút nào, ngược lại còn chiếu đèn pin vào mẹ, mẹ vội vàng chạy lên lầu.”

 

“Mẹ buông ra sao?” Ô Lâm Lâm trợn to mắt không thể tin được: “Mẹ, tại sao mẹ lại buông tay ra? Sao mẹ có thể buông tay?”

 

Thân Tú Vân dừng lại, mấp máy môi nói: “Đó là phản xạ vô thức khi sợ hãi, ngay sau đó mẹ đã lập tức tra hỏi người đó.”

 

Ô Lâm Lâm tức giận đến nghẹn ngào, giây tiếp theo tức giận đến giậm chân ầm ầm xuống đất: “Vậy tại sao mẹ lại chạy? Người khác lấy đồ của chúng ta, người ta còn không chạy trốn, tại sao mẹ lại chạy?”

 

“Nha đầu mày!”

 

Thân Tú Vân tức giận trừng mắt nhìn con gái, khí thế rất lớn, nhưng trong lòng bà ta thực ra lại khá yếu đuối, dù sao lời con gái nói cũng có lý, chỉ là bà ta không thể thừa nhận được: “Đồ này không phải mua bán chính quy. Lỡ như đối phương là tiểu hồng binh, là công an, nhà chúng ta còn muốn sống hay không?

 

Ô Lâm Lâm  giận điên lên, đi vòng quanh bàn trà: “Cho dù là cảnh sát hay tiểu hồng binh thì mẹ sợ cái gì? Mẹ cứ không nới lỏng tay thì đã làm sao? Mẹ lại không lấy được đồ, người khác mới chiếu đèn pin vào mẹ, tại sao mẹ lại bỏ chạy chứ? Mẹ không thể tiếp tục tra hỏi đối phương sao?”

 

“Mẹ...”

 

Thân Tú Vân bị hỏi tới không nói nên lời, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nha đầu con, nói chuyện thì nhẹ nhàng linh hoạt lắm, mẹ đã nói rồi, đầu tiên là bị giật nảy mình, không kịp phản ứng. Hơn nữa loại chuyện này, làm sao có thể đơn giản như con nói? Mẹ là người như thế nào? Mẹ là người của Văn phòng Công thương. Nếu như bị người ta nhìn thấy mẹ tiếp xúc với những người ở chợ đen, gia đình chúng tôi sẽ ra sao, con sẽ ra sao? Con có thể động não một chút được không?”

 

Loading...