Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 15-7

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:16:54
Lượt xem: 54

Những viên chè trôi nước to được nhồi mè đen, cắn vào sẽ thấy những hạt vừng đen đậm đà hiện ra, mềm dẻo, thơm ngon, khi ăn cùng gạo nếp thì hương vị sẽ càng ngon hơn, lại hú thêm hai miếng nước canh rượu nếp ngọt ngào, chính là chuyện tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.

 

Mà ở thời đại này, ba cô bé thiếu ăn thiếu mặc nhất, ăn được chén chè trôi nước nếp rượu này còn cảm thấy hạnh phúc gấp trăm lần so với người bình thường.

 

Buổi sáng Chu Quang Hách đã ra ngoài mua bánh quẩy sữa đậu nành trở về, bọn họ đều đã ăn xong, lúc này mỗi người lại ăn một chén chè trôi nước, một quả trứng gà chần nước sôi đã no căng bụng, trong nồi còn lại bốn quả trứng chần nước sôi và chè trôi nước, Thủy Lang đậy nắp lại.

 

“Em phải đi ra ngoài một chút.”

 

Chu Huỷ cầm khăn lau bàn: “Không cần lắng cho chúng ta, trong nồi vẫn còn một nửa chè trôi nước.”

 

Đó chính là ý của Thủy Lang: “Hôm nay Chu Quang Hách đi đến đơn vị báo cáo.”

 

Chu Huỷ kinh ngạc dừng lại việc mình đang làm, buổi sáng em trai vội vàng rời đi cũng không đề cập đến chuyện này, ba cô bé vừa ăn no đang vỗ bụng nhìn về phía mợ, cảm thấy mợ có lời muốn nói.

 

“Chúng ta mở một cuộc họp nhỏ nhé.”

 

Thủy Lang lấy ra tờ tem phiếu Chu Quang Hách đưa cho mình: “Từ giờ trở đi em sẽ phụ trách bữa trưa cho mọi người, bữa sáng và bữa tối Chu Quang Hách sẽ phụ trách, em không biết nấu ăn, anh ấy nói mỗi ngày cứ đi ra cửa hàng đồ ăn hoặc tiệm cơm mua, sau này mọi người muốn ăn cái gì, nghĩ kỹ rồi nói cho em biết, nếu cần bất cứ thứ gì cũng có thể nói trước cho em. Nhiệm vụ của em chính là chăm sóc cho mọi người thật tốt.”

 

“Không, không cần phải... khách sáo.” Chu Huỷ bị thái độ nghiêm túc của Thủy Lang làm cho sửng sốt một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “Nếu em có việc gì thì cứ đi làm đi. Không cần lo lắng cho mẹ con chị, cũng không cần để mẹ con chị liên luỵ em, làm chậm trễ em, mẹ con chị cũng không cần ăn gì.”

 

Mặc dù mấy ngày nay từ khi Thủy Lang tới đây đều là những bữa cơm thịnh soạn nhất mà bọn họ được ăn trong mười năm qua, nhưng Chu Huỷ từ lâu đã chuẩn bị tinh thần ăn trấu ăn cám, thời buổi này, phần lớn mọi người đều như vậy, ngay cả trong thành phố cũng không phải ai cũng có thể  được ăn thịt, ăn cơm trắng, bột mì trắng.

 

Nhất là ở những vùng có đông dân cư, rau dại rất khó tìm nhưng cũng giống như ở nông thôn, khoai lang, ngô và các loại ngũ cốc khác cũng có thể lấp đầy bao tử..

 

“Em chỉ muốn nói rõ ràng một chút, khi Chu Quang Hách không có ở nhà, mọi người có cần gì thì có thể đến tìm em, không cần phải ngại.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-15-7.html.]

 

Thủy Lang không có chút kinh nghiệm nào đối với kiểu họp mặt gia đình như thế này, sau khi nói xong những điểm quan trọng, cũng không biết nên nói gì nữa: “Em đi  ra đường Hoài Hải, nhanh thì một tiến, chậm thì hai tiếng nữa em sẽ trở về, chỉ là mọi người ở nhà sẽ không sao chứ?

 

“Không sao.”

 

Chu Huỷ nói xong, ba cô bé đồng thời gật đầu, lớn tiếng nói: “Không sao!”

 

Thủy Lang đứng dậy chuẩn bị đi, đột nhiên nhạy cảm cảm giác một nỗi khao khát cháy bỏng, cô quay đầu nhìn cục wifi đứng cạnh bàn, mặc dù ba cô bé đã nhanh chóng chạy đi nhưng vẫn bắt được nguồn nhiệt nóng bỏng trong mắt bọn họ phát ra.

 

“Các cháu, có ai rảnh rỗi đi ra ngoài không?

 

Ba cái đầu nhỏ “vù” một tiếng quay lại, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người mợ nhỏ của mình.

 

Tam Nha nhay cà tưng giơ cả hai cánh tay lên: “Cháu có thời gian!”

 

Sau đó Nhị Nha cũng giơ tay theo: “Cháu cũng có...”

 

Nói được nửa chừng, Nhị Nha nhìn về phía mẹ, nuốt lời còn lại, Đại Nha đẩy bờ vai cô bé nói: “Chị ở nhà trông mẹ. Em đi đi.”

 

Trên mặt Chu Huỷ lộ ra vẻ bi thương, nhưng lại bất lực, không nói được lời nào.

 

“Chi đi được một người thôi.”

 

Thà để lại hai người còn hơn chỉ để lại một người, Thủy Lang cũng không có kinh nghiệm dẫn trẻ con ra ngoài đi chơi, dẫn theo hai đứa không bằng dẫn theo một đứa: “Các cháu có thể bàn bạc.”

 

Ngoài đường Nam Kinh ra, đường Hoài Hải là nơi phồn hoa nhất ở Thượng Hải, Nhị Nha vừa đi trên đường đã bị hoa mắt, nhìn thấy những chiếc xe buýt không ngừng tới lui, những chiếc xe đạp leng keng, những trạm xe buýt dừng dưới cây ngô đồng, giày da thời thượng, bảng hiệu quán ăn rất lớn, đồ ăn nóng hổi... Ngay khi Nhị Nha chưa kịp nhìn được, một nhóm học sinh mặc đồng phục, quàng khăn đỏ, mang cặp sách và chai nước đeo ngang người, cũng cao tầm người cô bé đã lọt tầm mắt cô bé.

Loading...