Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 15-4

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:15:11
Lượt xem: 104

Vẻ mặt Chu Phúc Hưng đau đến không muốn sống, khẽ giật mình: “Không phải, chuyện này, ý tôi không phải vậy.”

 

“Vậy tại sao các người lại đến chỗ nạn nhân để khóc lóc than nghèo kể khổ?” Thủy Lang nhìn chị cả, lắc đầu nói: “Chị có thế nào cũng không thể mềm lòng được. Chị nhìn đi, lúc đó em đã nói là sẽ lấy một nửa, chín nghìn nhân dân tệ, Chu Quang Hách thấy anh trai mình khó xử, chỉ lấy năm nghìn, bây giờ thì tốt rồi, để anh cả chị dâu chiếm lợi bốn nghìn tệ, kết quả thì sao? Được một tấc lại muốn tiến một thước, bọn họ lại muốn chiếm nốt ba nghìn tệ.”

 

Những lời này, cùng với ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp trong đơn vị, khiến mặt Chu Phúc Hưng nóng bừng, xấu hổ cúi đầu: “Em dâu, ý anh không phải như em nói đâu.”

 

Trưởng phòng Dư cau mày nói: “Phục Hưng, các người không thể chỉ có từng đó tiền tiết kiệm được.”

 

“Trưởng phòng Dư, tôi thật sự không có.” Chu Phục Hưng lo lắng nói: “Mặc dù hai người chúng tôi có lương cộng lại là một trăm năm mươi tệ, nhưng chi phí của chúng tôi quá cao. Ngoài chi tiêu hàng ngày, bởi vì chúng tôi đều phải đi làm nên, không có người trông chừng Tiểu Mẫn, phải đưa Tiểu Mẫn về nhà bà ngoại, mỗi tháng phải đưa cho nhà bà ngoại Tiểu Mẫn một nửa tiền lương.”

 

“Một nửa tiền lương?”

 

Tất cả đồng nghiệp trong đơn vị làm việc của Chu Phúc Hưng đều rất ngạc nhiên.

 

“Chăm sóc một đứa trẻ mà phải đưa bảy mươi tệ tiền lương?”

 

“Tại sao phải đưa nhiều tiền như vậy?:

 

“Chẳng trách không đưa tiền được cho Chu Huỷ, hoá ra đều là gửi cho nhà mẹ vợ.”

 

“Không phải!” Kim Xảo Chi trừng mắt nhìn Chu Phục Hưng: “Nhà mẹ tôi cam tâm tình nguyện chăm sóc Tiểu Mẫn của chúng tôi, nhưng chúng tôi phải đào tạo Tiểu Mẫn về mọi mặt, nên một nửa số tiền lương đều tiêu cho Tiểu Mẫn, không phải đưa cho nhà mẹ tôi, dù cả gia đình tôi có sống tại nhà mẹ tôi, mẹ tôi cũng đủ khả năng chu cấp cho chúng tôi, mà bọn họ chào đón chúng tôi nồng nhiệt, không đòi hỏi một xu nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-15-4.html.]

 

“Đúng, chính là như vậy.” Chu Phục Hưng gật đầu: “Vừa rồi tôi nói chuyện không rõ ràng, là chi cho Tiểu Mẫn, không phải đưa cho bố mẹ vợ.”

 

“Nếu đã như vậy.”

 

Thủy Lang nhìn Chu Phục Hưng nói: “Số tiền còn lại, sáu nghìn tệ của chị cả, các người có thể trả góp dần dần. Từ giờ trở đi, tiền lương của hai người sau khi được phát sẽ đưa cho chị cả, về nhà ngoại ở trong ba nằm là có thể trả sạch rồi.”

 

“Trả góp?” Vừa hỏi xong, Chu Phục Hưng mới ý thức được trọng điểm không phải ở chỗ này, Kim Xảo Chi cao giọng nói: “Sao lại sáu nghìn tệ? Tôi đã trả ba nghìn rồi, chỉ còn lại ba nghìn thôi.”

 

“Chu Quang Hách là nhân từ, chính nghĩa, nhưng các người được một tấc lại muốn tiến một thước” Thủy Lang nhìn hai người, không khách sáo nói: “Đã cho các người thể diện, nhưng là chính các người đem mặt mũi ném đi, cho dù là chín nghìn tệ, các người cũng đã hưởng lợi lớn, vốn nên chi tiền lương mười năm này, một vạn tám nghìn tệ chia ba phần, bắt các người đưa ra một vạn hai nghìn tệ mới là công bằng nhất.”

 

Hai vợ chồng lập tức im lặng, không dám nói thêm lời nào.

 

“Trả góp là ý kiến hay đấy!” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố nói: “Cô gái này lời nói thô lỗ nhưng lý do không cẩu thả. Gia đình bố mẹ Xảo Chi điều kiện rất tốt, vừa rồi cô ấy cũng đã nói, bọn họ luôn nhiệt liệt hoan nghênh các người trở về, thực ra các người không cần phải sống ở đó, có ăn có dùng là được rồi, cũng chỉ cần ba năm. Sau khi trả hết tiền của Chu Huỷ, các người vẫn có thể sống cuộc sống ban đầu của mình.”

 

Chu Phục Hưng nhìn vợ, rồi lại nhìn em dâu, trên mặt chẳng những không còn biểu cảm cha mẹ c.h.ế.t trước đó mà còn lộ ra vẻ vui mừng: “Sao tôi không nghĩ ra cách này nhỉ? Làm như vậy chúng tôi không cần phải đi vay tiền nữa. Tôi sẽ trả góp cho chị cả. Đúng lúc lãnh đạo đơn vị công tác của tôi, chủ nhiệm ủy ban khu phố và cán bộ đường phố đều ở đây làm chúng, vậy thì sáu nghìn tệ, không thể thay đổi nữa.”

 

Kim Xảo Chi mím môi một cái, nghĩ đến căn nhà, nhưng rốt cuộc không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị đồng ý.

 

Nếu biết sớm thì cô ta đã không nghe lời bố mẹ, chịu giày vò như vậy, chẳng những không lấy lại được phòng mà còn phải trả thêm ba nghìn tệ một cách uổng phí, sau bao nhiêu công sức cuối cùng vẫn còn nợ lại sáu nghìn nhân dân tệ!

 

“Chu Quang Hách có tầm nhìn.” Trưởng phòng Dư đột nhiên cười nói với Chu Huỷ: “Như vậy tôi mới yên tâm. Tiểu Hủy, lúc mẹ cháu qua đời, không yên lòng nhất chính là cháu. Dì và mẹ cháu quan hệ tốt nhất, sau này nếu cháu xảy ra chuyện gì, cháu không được khách sáo với dì, nhất định phải tới tìm dì.”

Loading...