Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 15-10
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:18:10
Lượt xem: 60
Tâm trí hưng phấn của Tống Khởi Ba nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ từ những lời này, một giọt nước đột nhiên chảy ra từ trán anh ta, người chị dâu mà Chu Quang Hách tìm thấy thực sự không phải là một người bình thường, anh ta chỉ có một chút thái độ không tốt, đã bị chị dâu này phát hiện ra: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, chị dâu cứ yên tâm.”
Thủy Lang nhướng mày: “Cố gắng hết sức?”
Tống Khởi Ba lập tức nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Thủy Lang gật đầu: “Dùng sức lực ngày đó anh thuyết phục tôi uống rượu Mao Đài chắc cũng không khó lắm đâu.”
Tống Khởi Ba tỏ vẻ xấu hổ, đợi ở đây rất lâu, anh ta vốn còn tưởng là do ban đầu thái độ của mình không tốt nên đổi chủ đề nói: “Chị dâu, sao cô lại nghĩ ra được cái đệm cao su này? Còn thiết kế của cái bình nước tiểu này, sao cô có thể thiết kế hợp lý như vậy? Còn cái này nữa, đây là một tấm ván đúng không? Nó dùng để làm gì, còn cái băng này dùng để làm gì…”
“Tôi dùng đầu óc nghĩ ra.” Thủy Lang cúi đầu lấy tấm tem phiếu ra.
“Dùng đầu óc...” Tống Khởi Ba ngơ ngác, nếu mang những thứ này đến nhà máy, bọn họ có thể ngay lập tức tạo ra những thiết kế hợp lý, cao cấp hơn xe lăn nhập khẩu, nhưng khi Thủy Lang này nói ra, tại sao lại có vẻ dễ dàng giống như là uống nước vậy?
Chị dâu chỉ hơi động não đã lợi hại hơn đầu óc của hơn một nghìn người ở nhà máy bọn họ.
Thủy Lang đưa phiếu vật tư y tế cho đối phương: “Tôi đưa vé cho anh trước, có cần đưa tiền đặt cọc trước không?”
“Không, không cần.” Tống Khởi Ba liên tục xua tay, đóng cuốn sổ lại, ôm nó vào n.g.ự.c như một bảo bối lớn, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích: “Chị dâu, tôi sẽ đưa đệm cao su này cho kỹ sư trưởng trong xưởng xem, thử xem liệu chúng ta có thể thay lõi bánh xe thép thành lõi bánh xe cao su được không..."
“Tôi đi đây.”
Thủy Lang lịch sự vẫy tay rồi rời đi, Nhị Nha lộp cộp đi theo phía sau, để lại Tống Khởi Ba trơ mắt đứng nhìn, thầm thề sẽ không bao giờ dám coi thường hay đắc tội với cô nữa.
Ánh mắt sùng bái rất lâu vẫn không tiêu tan, Thủy Lang cúi đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Nhìn mãi không mệt à?”
Nhị Nha sửng sốt một lúc: “Không mệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-15-10.html.]
“Nhìn cái khác đi.” Thủy Lang nhìn thấy dòng người sắp hàng đầy bên ngoài tiệm cơm quốc doanh thì biết cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, rất nhiều công nhân đến tiệm cơm quốc doanh dùng bữa, nhìn đám đông nhồn nháo trước mặt,qua đó cũng khó mà chen lấn tới trước được, huống chi còn dẫn theo một đứa trẻ, cô chuyển sang đi tới một nhà hàng.
Nhà hàng bán điểm tâm quà vặt, buổi sáng có rất nhiều người, buổi trưa lại tương đối ít người hơn một chút.
Mặc dù bây giờ không đói bụng, nhưng qua bữa trưa tới quá trưa có thể sẽ đói, nếu bây giờ không mua thì không biết buổi chiều còn có thể mua được không, Thủy Lang mua bốn cái bánh nướng, hai cái ngọt, hai cái mặn, nghĩ rằng không có thịt, lại lấy tem phiếu ra, định mua một đĩa bánh bao, mỗi đĩa có bốn cái, mỗi người một cái, ăn cùng bánh nướng, có thể no bụng cho đến khi Chu Quang Hách trở về.
Vừa định gọi món, cố đã nhìn thấy Nhị Nha đang nhìn chằm chằm vào người phục vụ đang bưng Tiểu Long Bao nóng hổi đến bàn của khách hàng, cái cổ kia gần như bị vặn 180 độ nhìn theo người phục vụ, nhìn người ta gắp một cái Tiểu Long Bao da mỏng trong suốt, vô thức nuốt nước bọt một cái.
“Một lồng Tiểu Long Bao.”
Thủy Lang cầm giấy dầu bọc bánh nướng, đưa cho cô bé một tem phiếu và năm tệ, vỗ nhẹ vào sau đầu Nhị Nha: “Đi ngồi đi.”
Nhị Nha còn đang nhìn tới xuất thần còn chưa phản ứng, mơ màng ngẩng đầu lên: “Sao cơ?”
Thủy Lang ngồi vào bàn người khác vừa ăn xong, đợi người phục vụ tới dọn dẹp.
Nhị Nha nhìn thấy liền vội vàng đi tới: “Mợ ơi, mợ muốn ngồi ăn ở đây sao?”
Thủy Lang “Ừ” một tiếng rồi hất cằm về phía cái ghế tròn đối diện, Nhị Nha ngồi vào đó vô thức liếc nhìn lồng bánh bao trên mặt bàn.
Tiểu Long Bao.
Bột mì trắng, có thịt!
Còn khối bột mỳ trắng trong như pha lê, đây là Tiểu Long Bao!
Chính là Tiểu Long Bao mà Tiểu Mẫn nhà cậu hai nói.
Lúc mới tới nhà cậu hai, Tiểu Mẫn đã cười nhạo bọn họ đến Tiểu Long Bao cũng chưa từng được ăn. Tam Nha hỏi Tiểu Long Bao là cái gì, Tiểu Mẫn mới nhận ra rằng bọn họ không những chưa từng ăn mà thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy, lập tức đem chuyện này kể lại cho những đứa trẻ khác trong ngõ, sau khi sự việc qua đi, lũ trẻ trong ngõ đều biết bọn họ là những đứa nhà quê từ nông thôn tới, tất cả đều không thèm chơi với bọn họ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, đều nhìn bằng ánh mắt khinh thường.