Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 11-1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:49:18
Lượt xem: 84
Chương 11
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi chị dâu.” Một người trong đó có chút sốt ruột, không ngờ Thủy Lang lại sẽ uống nhiều như vậy.
Người kia lại có ý cười trong lúc cấp bách bởi vì dáng vẻ lúc Thủy Lang bị rượu cay rất buồn cười. còn trút giận lên người Chu Quang Hách, Chu Quang Hách tỏ vẻ lo lắng, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ thê nô rõ ràng, thậm chí còn buồn cười hơn: “Chị dâu, ăn hai miếng đi, sẽ không cay nữa đâu.”
Chu Quang Hách vội vàng dùng đũa gắp một miếng cần tây cắt nhỏ thịt lợn băm đưa vào miệng Thủy Lang. Thủy Lang lại muốn đẩy anh ra, nhưng trong lúc bối rối cô nhìn thấy màu xanh trên đôi đũa, cô mở miệng ăn, mùi cần tây xanh tươi nhẹ nhàng khoan khoái khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Nhai nuốt xong, trong miệng cũng không còn cay như vậy nữa, cô ăn thêm một đũa đồ ăn anh gắp cho, vị cay kia cuối cùng cũng tốt hơn nhiều.
Mặc dù cơ thể vẫn còn rất nóng nhưng không còn cảm giác như bị dìm vào thùng rượu đang đun sôi nữa.
“Anh không rót rượu vào ly rượu, mà rót rượu vào tách trà làm gì?”
Còn rót đầy như vậy!
Tâm trí Chu Quang Hách đều để ở trên mặt Thủy Lang: “Em có dễ chịu hơn chút nào không? Có muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
“Em tự làm.” Thủy Lang lúc này không có tin tưởng anh nữa, tự mình cầm đũa lên ăn rau khoai lang.
Một người trong số bọn họ nói: “Chị dâu, tôi xin lỗi, vừa rồi chúng tôi oẳn tù tì phạt rượu.”
Thủy Lang nghiêng qua liếc anh ta một cái, ha ha.
Hai người bạn trong nháy mắt đều bị Thủy Lang chọc cười, khi nhìn thấy ánh mắt liếc ngang của Thủy Lang, bọn họ lập tức ngừng cười, cúi đầu khom lưng tiếp tục nói xin lỗi.
Chu Quang Hách có thể đoán được vừa mới xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay là ngày trọng đại, bạn bè anh là khách được mời tới, khó mà nói được gì, cho dù muốn nói cũng chỉ có thể nói chính anh.
Tiếp đó, Chu Quang Hách nói không muốn uống rượu với hai người bạn nữa, hai người đã “hại” cô dâu, đạt được mục đích, cũng không lôi kéo chú rể uống rượu nữa, sợ làm lỡ chuyện.
Lúc tiệc cưới kết thúc, Thủy Lang mặt mũi đã đỏ bừng, người cũng bắt đầu mơ mơ màng màng, rất nhanh đã không thể tập trung được nữa, thần trí mơ hồ, cả người không còn chút sức lực, bước đi loạng choạng.
Chu Quang Hách đỡ cô bước vào phòng tân hôn.
Thủy Lang không cảm thấy buồn nôn, chỉ buồn ngủ, nhưng cô còn nhớ mình ngủ sẽ có mộng xuân dở hơi, cố gắng gượng không dám ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-11-1.html.]
Tuy nhiên, một cốc rượu Mao Đài này quá nặng, cô không trụ được mấy phút đã ngã xuống giường, trước khi mất đi ý thức vẫn không quên chiếm lấy cái chăn bông duy nhất.
“Của tôi.”
“Cái gì?”
Chu Quang Hách đang giúp cô cởi giày, nghe thấy có người đang đọc diễn văn, nghiêng người lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy cô mở miệng.
Hai má cô gái đỏ bừng, đặc biệt là ở khóe mắt, đang ôm cái chăn bông màu xanh quân đội của anh, cứ vài giây sẽ dụi một bên mặt vào đó, sau đó càng ôm chặt hơn. Chu Quang Hách nhìn chăm chú một lúc rồi từ từ cúi đầu xuống, nắm lấy mắt cá chân thon dài trắng như tuyết, làn da mỏng manh nóng bỏng khiến đôi tay anh siết chặt trong giây lát, trên giường truyền ra tiếng lẩm bẩm bất mãn, sau đó anh mới thả lỏng tinh thần một chút, hơi thở không vững vàng điều chỉnh người nằm trên giường nằm thoải mái hơn.
Đêm đã khuya, Chu Quang Hách kéo nửa chăn bông đè dưới tay Thủy Lang, đắp lên người cô, đứng bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô hồi lâu.
Thủy Lang mơ mấy giấc mộng xuân, mỗi giấc mơ đều liên quan đến Chu Quang Hách có ý đồ xấu..
Chu Quang Hách và bạn anh cùng uống rượu với cô, hết ly này đến ly khác, hoàn toàn chuốc say cô, rồi lợi dụng lúc cô đang không tỉnh táo mà làm bậy.
Còn có Chu Quang Hách uống rượu say, đè lên người cô không chịu đứng dậy, nhân cơ hội sờ soạng cô.
Có giấc mơ cô nghiện uống rượu, uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng sau khi uống rượu, thay đổi thành một người hoàn toàn khác, kiều mị háo sắc đè Chu Quang Hách xuống giường, sờ vào n.g.ự.c và cơ bắp của anh.
Những cơ bắp đó giống như những viên gạch, nối tiếp nhau, chứa đầy hormone.
Khi sờ vào lại cảm thấy hoàn toàn khác với gạch, cũng cứng nhưng cơ bắp này lại có cảm giác mượt mà, săn chắc như vậy, không một chút mỡ thừa, những đường nét như vậy, khiến người ta cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay, càng khiến người ta nghiện giống như mê muội, nhất là những đường gân cá mập ở hai bên cơ bụng chạy dọc xuống, sâu vào trong cái quần quân đội...
Thủy Lang mơ mơ màng màng hé mắt ra một đường nhỏ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê cô đưa tay cởi cúc quần áo của anh, nhưng tay cô đã bị bắt được, siết chặt đau đớn đến mức phải nhăn mặt.
“Làm gì vậy?”
Giọng anh gần bên tai, vô cùng khàn đặc.
“Cho em xem một chút.”
“...”
Thủy Lang muốn nhìn thấy đầu cuối của đường gân cá mập, không ngừng vặn vẹo cánh tay, cố gắng thoát ra nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được, ham muốn chiến thắng đột nhiên dâng lên, cô xoay người ép lên trên cơ bụng anh, kẹp lấy cổ tay đang khống chế cô, dùng hai chân đạp quần lính xuống, nhất quyết phải nhìn xem.