Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 108-4

Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:58:25
Lượt xem: 22

Mặc dù bọt nước rất ít, nhưng cô ấy vẫn lao về phía trước mà không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

 

Điều quan trọng nhất là không ai trong số những người bị Chu Huỷ đuổi kịp, lại có thể đuổi kịp cô!

 

Thủy Lang ôm Tam Nha đứng dậy, vẻ mặt phấn khích lạ thường, kìm nén tiếng hoan hô trong cổ họng, căng thẳng nhìn các vận động viên sắp va vào tường đích.

 

Vào giây phút cuối cùng, Chu Huỷ một lần nữa bộc lộ sức lực bùng nổ mạnh mẽ hơn.

 

Cô ấy giống như một con cá nhẹ lướt trên mặt nước, “trượt” về đích với tốc độ đáng kinh ngạc.

 

Tuy nhiên, đúng lúc này, một vận động viên thiếu tay sắp bị Chu Huỷ vượt qua ở giây cuối cùng đã dùng hết sức vung chân đập mạnh vào thành bể bơi một tiếng “bụp”, ngay lập tức khiến toàn bộ khán giả lo lắng hô lên..

 

Thủy Lang suýt hét lên, tận mắt chứng kiến ​​chiếc cổ yếu ớt của vận động viên kia, giống như một con tàu đang tăng tốc, không hề giảm tốc độ mà kiên quyết lao vào bờ, lực va chạm và phản lực vừa rồi không biết có bao nhiêu nguy hiểm.

 

Trong lúc khán giả đang bàng hoàng thì Chu Huỷ đã chạm vào thành bể bơi và về đích thứ hai.

 

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay dữ dội!

 

Thật sự mọi vận động viên khuyết tật đều tỏa sáng!

 

Thủy Lang vỗ tay thật mạnh, nhìn trọng tài công bố kết quả, S6 100m tự do nữ. Căn cứ mức độ khuyết tật của vận động viên để tính điểm tổng hợp.

 

Vị trí đầu tiên là tốc độ 4.26.21 của Lý Tuyết Hoa, vị trí thứ hai là tốc độ 4.28.19 của Chu Hủy.

 

Đây là vòng sơ loại, buổi chiều sẽ có trận chung kết, kết quả cuối cùng chỉ được công bố sau trận chung kết.

 

“Chúng ta vào hậu trường đi.”

 

Giờ nghỉ trưa và ăn cơm giữa các trận đấu, họ có thể vào hậu trường.

 

“Đồng chí Chu Hủy, tuy rằng tôi tạm thời xếp hạng nhất, nhưng cô giỏi hơn tôi rất nhiều.”

 

Vừa được huấn luyện viên dẫn vào, cô đã nghe thấy Lý Tuyết Hoa đứng trước mặt chị cả với ánh mắt tán thưởng.

 

“Đầu của cô không sao chứ?” Chu Hủy lo lắng nhìn Lý Tuyết Hoa: “Tôi rất kinh ngạc, tinh thần chiến đấu của cô, thật sự khiến chúng tôi phải xấu hổ.”

 

“Cô chỉ mới tập luyện chưa đầy hai năm mà đã có thể đạt được kết quả tốt như vậy, điều này vượt xa khả năng của tất cả chúng tôi, những người khác không biết, nhưng chúng tôi luôn biết chính mình đã phải trả giá bao nhiêu.”

 

“Không có vượt qua, vừa rồi là cô chiếm vị trí thứ nhất.”

 

Lý Tuyết Hoa lắc đầu: “Sức mạnh của đôi chân gấp nhiều lần so với cánh tay, cô chỉ kém tôi hai giây, tôi đã luyện tập nhiều năm hơn cô, nhưng tôi không bằng cô.”

 

Không ngờ vừa đến nơi họ đã nhìn thấy một cảnh tượng tôn trọng và ngưỡng mộ lẫn nhau, Thủy Lang nở nụ cười.

 

“Này, sao vừa rồi chị không thấy mọi người: “Chu Hủy quấn khăn tắm đẩy xe lăn đi tới, “Chị không thể ăn cơm cùng mọi người rồi.”

 

Ba đứa nhỏ chạy về phía mẹ, nhưng tụi nhỏ biết mình không thể ở bên mẹ vào lúc này vì vẫn đang trong thời gian thi đấu.

 

“Chị cả, chị thật tuyệt vời!” Thủy Lang không chút do dự khen ngợi: “Chị bế quan huấn luyện lâu như vậy, vừa xuất hiện lại rất ấn tượng, vừa rồi trong lúc chị bước xuống nước, chị đã khiến chúng ta rất kinh ngạc, giống như một con cá vậy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-108-4.html.]

Chu Hủy được khen đến cười lớn: “Cũng không giỏi đến như vậy, vẫn còn kém vị trí thứ nhất một chút.”

 

Thủy Lang cũng không nói hạng nhì là tốt, cô hiểu trong mắt vận động viên chỉ nhìn thấy huy chương vàng, chỉ nhìn thấy hạng nhất mà thôi: “Vừa rồi người hạng nhất đã khen chị rồi, người thường như em cũng có thể thấy chị tài giỏi, nếu để chị luyện tập thêm một khoảng thời gian nữa, chị có thể giỏi hơn, có thể tham gia tranh tài ở các cuộc thi đấu lớn hơn, huy chương vàng của Á Vận Hội năm nay và Thế Vận Hội năm sau, đang chờ chị phấn đấu đấy.”

 

Chu Hủy thấy tâm trạng người nhà đều vui vẻ, sau đó nghe Thủy Lang chân thành khen ngợi, chút tiếc nuối vừa rồi bỏ lỡ trong nháy mắt biến mất, sau khi trò chuyện một lúc về chuyện gia đình, cô ấy và huấn luyện viên của mình đã đi thảo luận những điểm chính của buổi chiều.

 

Chu Quang Hách và Thủy Lang cũng kịp thời rời đi, cũng không tiếp tục quấy rầy bọn họ.

 

Đưa ba đứa nhở đến một nhà hàng gần đó, mỗi người ăn một tô bún nóng hổi cho bữa trưa.

 

Sân vận động quá xa nhà, bên ngoài lại hơi lạnh, sợ mấy đứa nhỏ bị cảm lạnh, nên ngồi nghỉ trong quán bánh nướng có lò nướng ấm áp chờ đến buổi chiều.

 

Trận chung kết bắt đầu vào buổi chiều, các tuyển thủ vẫn chuẩn bị như lúc sáng, hoặc đứng trên bục, hoặc xuống nước trước, cắn chặt sợi dây cao su trên tay nhân viên.

 

Một tiếng còi dài vang lên, bọt nước văng khắp nơi.

 

Một lần nữa hiện trường diễn ra cảnh sóng vỗ cuồn cuộn.

 

Tốc độ của Chu Hủy đã đạt đến trình độ đáng sợ, tốc độ bơi bằng tay nhanh gấp đôi lúc sáng, lúc đầu không có ai có thể vượt qua cô ấy được nữa, vẫn luôn dẫn phía trước rất xa!

 

Huấn luyện viên cho rằng đây là tuyển thủ thiên phú điển hình cho thi đấu các cuộc tranh tài!

 

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là dường như Chu Hủy đã dự đoán trước Lý Tuyết Hoa sẽ dùng toàn bộ sức lực lao vào thành bể bơi, sự bình nổ còn chính xác hơn lúc sáng, khi Lý Tuyết Hoa vung chân lao vào thành bể bơi, cô ấy cũng lao đến, sau khi va vào thành bể bơi, việc không đuổi kịp buổi sáng đã không còn xảy ra nữa, với số điểm 4.23.2 đã phá kỷ lục lịch sử quốc gia dành cho người khuyết tật, giành huy chương vàng đầu tiên!

 

Tiếng hoan hô trên khán đài vang lên!

 

Thủy Lang và Chu Quang Hách sửng sốt hồi lâu mới chợt tỉnh táo lại, đứng dậy hét lớn:

 

“Chị cả.”

 

“Quán quân.”

 

“Chị là quán quân nhận huy chương vàng!”

 

Quốc ca vang lên, trên bục lãnh thưởng, Chu Hủy ngồi trên xe lăn, trên đầu đội vòng hoa, trên cổ đeo chiếc huy chương vàng đầu tiên trong sự kiện lớn, hát quốc ca, hướng về lá cờ đỏ năm ngôi sao, cúi chào.

 

Thủy Lang lấy khăn tay lau nước mắt.

 

“Sao lại xúc động như vậy?” Chu Quang Hách lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa tới: “Chị cả còn chưa khóc, ba đứa nhỏ cũng đang cười vui vẻ kìa.”

 

Thủy Lang nghe được câu cuối cùng, cúi đầu nhìn thấy ba khuôn mặt tươi cười, cười lớn: “Em không biết tại sao nữa, chỉ là không nhịn được muốn rơi nước mắt, có lẽ vì chị cả, hoặc cũng có thể từ chị cả mà nhìn thấy rất nhiều người khuyết tật ở một mặt khác của thế giới này, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tìm được con đường đúng đắn, tất cả chúng ta đều có thể hướng tới cái đẹp, hẳn là sẽ bật khóc vì sự kiên cường đẹp đẽ này.”

 

“Cô ấy là vợ của em trai tôi.”

 

Đột nhiên, tiếng của Chu Hủy vang lên, Thủy Lang nhìn sang bên đó, phát hiện một đám phóng viên đang phỏng vấn chị cả.

 

“Nếu nói chuyện như bình thường, tôi nhất định muốn cảm ơn bố mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi, cũng xin cảm ơn bà ngoại và em trai đã không bỏ rơi tôi vào thời điểm quan trọng khi tôi tuyệt vọng nhất, tất nhiên, còn phải cảm ơn huấn luyện viên của tôi, đồng chí Hà Đa Bào và các nhân viên công tác khác của Liên đoàn người khuyết tật đã làm việc không mệt mỏi để giúp tôi xây dựng và sửa đổi nội dung huấn luyện.

 

Chu Hối đối mặt với ống kính: “Tôi có thể đạt đến trình độ này, giành được huy chương vàng đầu tiên trong Hội thao toàn quốc này, thật ra tôi cũng không dám nghĩ tới, chính là em dâu tôi Thủy Lang, cô ấy từng nói với tôi rằng thế giới rất rộng lớn và cô ấy đã chủ động, cô ấy đã giúp tôi vào đại học, sắp xếp cho tôi vào Liên đoàn người khuyết tật và hướng dẫn tôi từng bước đến một con đường rộng lớn hơn nên sau khi giành được huy chương vàng, người tôi muốn cảm ơn nhất chính là Thủy Lang, nếu không có cô ấy thì sẽ không bao giờ có được quán quân Chu Hủy ngày hôm nay.”

 

 

Loading...