Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 107-1

Cập nhật lúc: 2025-03-18 21:49:51
Lượt xem: 14

“Tôi đi ngăn cản một số nhân tài muốn đến Hồng Kông, mặc khác cùng với một số ông chủ Hồng Kông đi ăn cơm, cũng khuyên giải mẹ của cô vì chuyện lúc trước nói tốt cho bách hóa Đại Phúc.”

 

Chiêm lão cười nói: “Đi hơi gấp, có lo lắng lắm không?”

 

Thủy Lang mỉm cười: “Dù sao cũng đang trong thời điểm đặc biệt nên bọn họ rất căng thẳng.”

 

Hội trưởng Tống đứng ở ghế chủ vị phát biểu khai mạc, trông có vẻ nhiệt tình và lịch sự hơn trước: “Nhiều người ở đây chắc đã đọc sách nước ngoài, mặc âu phục, nói ngoại ngữ, đã quen thuộc với mậu dịch và chế độ quản lý của phương Tây, chính là đất nước chúng ta đang cải cách mở cửa, đang thiếu nhân tài hướng ra thế giới, bây giờ có nhiều tin đồn không tốt cho đất nước, mọi việc lúc khởi đầu đều có khó khăn, nếu các vị có thể ngồi đây ngày hôm nay chứng tỏ các vị tin tưởng vào đất nước, vào đảng và vào nhân dân.”

 

Hơn một trăm người trong giới công thương im lặng lắng nghe, không ai chủ động lên tiếng.

 

Hội trưởng Tống nói tiếp: “Có điều gì thắc mắc chúng ta cứ nói thẳng với nhau, mở cửa kinh doanh, chúng ta phải có những nhân tài nhạy bén trong kinh doanh như các vị để thúc đẩy chủ trương cải cách mở cửa đã được đề ra, đảng và quốc gia tin tưởng vào các vị, quyết định để các vị đi làm, công nghiệp nặng, công nghiệp nhẹ, thủ công mỹ nghệ, chăm sóc y tế, thương mại quốc tế ... Tất nhiên, điều quan trọng nhất là thu hút vốn và đầu tư nước ngoài của Hoa Kiều, kiếm ngoại tệ về, để người dân sống một cuộc sống bình yên, tốt đẹp càng sớm càng tốt.”

 

Vẫn không có ai đáp lại.

 

Một khoảng lặng dài.

 

Hội trưởng Tống nhìn Thủy Lang, Thủy Lang nhìn ông Chiêm, ông ta nói: “Cụ thể làm như thế nào? Dùng vốn tự mình thành lập công ty nhà máy, hay là…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-107-1.html.]

“Về việc hợp tác, chúng ta có thể áp dụng hình thức hợp tác kinh doanh công tư.” Hội trưởng Tống ngồi xuống ghế: “Đương nhiên, thu hút đầu tư nước ngoài là tốt nhất, trước mắt cả nước đã thí điểm ở hai thành phố, đối với các xí nghiệp nước ngoài cũng áp dụng từ từ các chính sách ưu đãi về thuế, thậm chí cả chính sách miễn thuế, theo tôi được biết, Hoa Kiều cũng chịu áp bức ở nước ngoài, rất quan tâm đến quê hương, bây giờ đất nước đã mở cửa, mọi người có thể đưa người thân, cùng với vốn về nước nhà phát triển, tuy thương nghiệp ở đất nước còn ở giai đoạn sơ khai, nhưng tương lai ở đây còn có rất nhiều việc phải làm, thà về nước còn hơn ở bên ngoài.”

 

Lại không có ai lên tiếng.

 

Cũng may trước khi gặp mặt hội trưởng Tống đã có một cuộc trò chuyện tâm tình với Thủy Lang, nếu không ông ta đã mất kiên nhẫn với những tên tư bản mà ông ta từng vô cùng căm ghét này rồi, sau khi nút thắt trong lòng được mở ra, sự kiên nhẫn của ông ta đã lớn hơn gấp trăm lần, có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện với nhà thương nghiệp này.

 

“Lần này tôi đến Châu Nam, là đến xem dự án thí điểm ở thành phố Châu, đúng là nơi rất thịnh vượng vui tươi.” Ông Chiêm nói tiếp: “Trước mắt một số quốc gia bên ngoài muốn đất nước chúng ta cải cách mà mở ra đoàn tàu, nhưng tạm thời bọn họ chưa đưa ra được quyết tâm, cần phải quan sát thêm, với sự đảm bảo nhiều lần của tôi, cửa hàng bách hóa Đại Phúc sẵn sàng cho vải lụa cao cấp của chúng ta tiến vào trung tâm thương mại, mở nguồn tiêu thụ quốc tế, ngoài ra còn có hai thương nhân Hồng Kông sẵn sàng đến đại lục để xem xét, nếu chúng ta nhất trí phối hợp, bọn họ có thể đầu tư và giúp chúng ta cùng nhau khai phá quặng mỏ.”

 

Hội trưởng Tống sửng sốt một lúc, sau đó ngạc nhiên liếc nhìn Thủy Lang, rồi nói: “Ông Chiêm lại âm thầm làm ra một động thái lớn như vậy! Tốt quá! Sản phẩm của chúng ta có thể vào các cửa hàng bách hóa ở Hồng Kông, giả sử chúng ta có thể đạt được sự hợp tác với hai doanh nhân Hồng Kông này, thì sẽ có một dòng ổn định các nhà đầu tư Hoa Kiều và nước ngoài khác cuồn cuộn chảy tới!”

 

“Các nhà đầu tư nước ngoài đang chờ đợi và theo dõi, cũng không phải là không có ai làm điều đó.”

 

Đột nhiên, một vị trạc tuổi ông Chiêm lên tiếng: “Chính vì nhìn thấy số phận của bọn tư bản ở nước ta nên tôi không dám hành động liều lĩnh.”

 

Sắc mặt hội trưởng Tống tối sầm, ông Chiêm lập tức nói ngay: “Cũng không phải là kết thúc, thật ra là chúng ta đã bước vào giai đoạn cải cách mở cửa, mặc dù phần tử trí thức, cán bộ, các nhà tư bản đều đã được sửa lại án sai, quay về với tổ quốc, nhưng vẫn còn nhiều người quay về tổ quốc cũng chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc nhất trong các nhà máy, ngay cả việc dọn dẹp đường phố cũng làm. Tất nhiên, lao động là vinh quang, không có sự phân biệt cấp bậc cao thấp sang hèn, chúng ta là nước xã hội chủ nghĩa, mọi người đều bình đẳng, tuy nhiên, cái mũ này đội trên đỉnh đầu cũng có nhiều bất tiện, chẳng hạn như sự kiện Ngưu Đại Đán xảy ra vào năm ngoái, bây giờ không thể nói rằng những người dưới tần trót này đã bị loại bỏ hoàn toàn, kiểu đối xử đặc biệt này sẽ khiến một số nhà đầu tư nước ngoài tỏ ra thận trọng, không dễ dàng gì bỏ vốn ra để đầu tư.”

 

“Ông Chiêm nói đúng, không chỉ là các nhà đầu tư nước ngoài, mà ngay cả chúng tôi, bị chụp chiếc mũ này, vẫn ngày ngày sợ hãi, đêm ngủ không ngon, nào dám đi làm việc nữa.”

 

Loading...