Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 105-3

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:26:41
Lượt xem: 22

Múc xong, Thủy Lang cũng không có ăn trước, đi vào trong phòng, lấy ra hai cái bao lì xì: “Tới, đã là năm mới, đây là tiền mừng tuổi, các cháu muốn xài như thế nào cũng được, chúc các cháu năm mới vui vẻ.”

 

“Cảm ơn mợ nhỏ!”

 

Đại Nha Nhị Nha vô cùng vui vẻ nhận lấy bao lì xì, Nhị Nha nhận xong liền hỏi: “Mợ nhỏ, cháu có thể xem không?”

 

“Xem đi.”

 

Thủy Lang ngồi xuống, ăn bánh trôi mè đen.

 

“Oa ——”

 

Nhị Nha trừng lớn hai mắt nhìn tiền trong tay: “Một trăm khối!”

 

Đại Nha cũng giật mình mở ra, trên mặt không nhịn được mà lộ ra nụ cười xán lạn.

 

“Cho nhiều như vậy!” Chu Hủy khuyên nhủ: “Tiền mừng tuổi, chỉ cần tấm lòng là được, nhà người khác cho 5 mao đã được coi là nhiều.”

 

“Kinh ngạc như vậy làm gì?” Thủy Lang nhìn hai cô nhóc: “Không phải các cháu đã sớm nhận được một trăm khối ở thôn Hồng Hà hay sao.”

 

“Cái đó không giống nhau.”

 

Nhị Nha lại nhét tiền trở lại bao lì xì: “Hiện giờ so với lúc trước, càng biết giá trị của một trăm khối lớn đến mức nào.”

 

Mười đồng tiền, chính là người giàu nhất khối.

 

Một trăm khối, chính là người giàu nhất trường!

 

Một trăm khối có thể làm được rất nhiều chuyện, mua rất nhiều rất nhiều đồ.

 

“Muốn tiêu liền tiêu, muốn tiết kiệm liền tiết kiệm.” Thủy Lang múc một muỗng canh uống: “Tiền tiết kiệm có phải cũng chưa xài bao nhiêu phải không? Chị cả yên tâm đi.”

 

Chu Hủy cười nói: “Hình như là cũng không dùng bao nhiêu, mấy đứa nhóc cũng giống như lời em nói, trong lòng hiểu rõ.”

 

“Tam Nha tiêu cũng không ít.” Nhị Nha ngồi ở trên bàn ăn bánh trôi: “Chỉ là đều dùng để mua đồ ăn vặt và truyện tranh, bạn học tìm em ấy vay tiền, em ấy không cho mượn, chỉ chịu tiêu cho bản thân mình.”

 

Thủy Lang vừa định nói chuyện, lại nghe được tiếng xe đạp ở bên ngoài.

 

“Cậu nhỏ đã trở lại.”

 

“Nhà của chúng ta cũng có thể đốt pháo rồi.”

 

Chu Quang Hách đẩy xe đạp đi vào giếng trời: “Đã nấu xong rồi à?”

 

“Đã ăn xong.” Thủy Lang bưng chén uống xong một ngụm canh cuối cùng: “Trực tiếp dùng chén của em để múc cho anh nha? Ngày mùa đông đỡ phải rửa thêm một cái chén.”

 

“Được.” Chu Quang Hách cười đi đến bồn rửa tay, muốn trực tiếp dùng nước lạnh rửa tay, Thủy Lang ngăn cản: “Anh đốt pháo xong rồi hẵng rửa.”

 

Chu Quang Hách: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-105-3.html.]

 

“Lúc em mở miệng anh còn tưởng em muốn nói, trời lạnh không được dùng nước lạnh mà phải dùng nước ấm để rửa tay.”

 

Thủy Lang cười khẽ ra tiếng: “Đốt xong pháo, dùng nước ấm rửa tay.”

 

“Bùm bùm đùng ——”

 

Cửa nhà họ Chu cũng vang lên tiếng pháo.

 

Hai cô nhóc cuối cùng cũng chờ được thời khắc này, đốt pháo xong liền đi ngủ, hiện giờ chị cả cũng có đồng hồ sinh học cố định, đã chậm mất mấy giờ, ăn xong cũng đi ngủ.

 

Chu Quang Hách vẫy vẫy tay với Thủy Lang, đi vào giếng trời, đột nhiên móc ra hai cái gậy từ trong túi áo khoác, một cây màu xám đậm, một cây là màu sắc rực rỡ, đưa cho cô sen giống như đang hiến vật quý.

 

“Này là cái gì?” Thủy Lang muốn cầm lấy, anh lại không cho.

 

“Cẩn thận.” Chu Quang Hách lấy ra que diêm: “Anh bật lửa xong là em liền biết nó là cái gì.”

 

“Xoạt” một tiếng, sau khi que diêm bật lửa, nhắm ngay vào cây gậy màu xám đậm, tiếp theo lại vang lên tiếng “Xoạt”, hơn nữa là liên tục không ngừng, cùng với âm thanh, tia lửa văng khắp nơi.

 

“Pháo hoa?” Thủy Lang lộ ra tươi cười kinh ngạc, bật lửa xong mới xác định đây chính là gậy pháo hoa: “Anh lấy ở đâu vậy?”

 

“Nhớ cẩn thận.” Chu Quang Hách cẩn thận đưa gậy pháo Hoa vào tay Thủy Lang: “Không phải em muốn xem pháo hoa hay sao, anh tóm được hai tên nhóc nên đã tịch thu được.”

 

Thủy Lang giơ tay quơ gậy pháo hoa, biểu tình càng kinh ngạc, quả thực là không dám tin tưởng: “Anh, anh là người quang minh công chính như vậy, vậy mà lại mang đồ vật tịch thu được về tới!”

 

Chu Quang Hách bắt lấy tay Thủy Lang, múa may một vòng, pháo hoa tức khắc toé lửa, tia lửa nho nhỏ, một thốc một thốc, càng thêm xinh đẹp ấm áp so với lúc bất động ở trên tay: “Hai tên nhóc này quả nhiên không có lừa anh, đúng là vẫn còn thiếu một chút.”

 

Thủy Lang vẫn còn khiếp sợ, cũng chưa thưởng thức đến.

 

Chu Quang Hách nhìn pháo hoá đã tắt trên tay, lại nhìn nhìn biểu tình đang dại ra của Thủy Lang, cười nói: “Mấy đứa nhóc vừa ăn xong cơm tất niên liền hẹn nhau đi ra chơi, trước mắt tạm thời không cho phép đốt pháo hoa, bọn họ cầm lấy pháo hoa sử dụng dây thép dễ cháy này ra bên ngoài, chuyện này thuộc về vi phạm quy định, nhưng bọn họ nhiều lắm cũng chỉ mới 13-14 tuổi, hôm nay lại là đêm 30 dạy dỗ một chút liền để cho bọn họ mau chóng về nhà, trước khi đi bọn họ còn chủ động nộp cái này lên cho anh.”

 

Thủy Lang phản ứng lại đây, nhận lấy gậy pháo hoa đã cháy xong, nhịn không được gợi lên khóe miệng: “Thực kinh ngạc, rất đẹp.”

 

“Còn có một cái, vừa rồi em cũng chưa nhìn đến, cái này nhớ xem kỹ.”

 

Chu Quang Hách lấy cây gậy màu sắc rức rỡ, mặt trên còn có một thứ gì đó màu xanh giống như là viên đạn: “Em cầm, để anh đốt lửa.”

 

Thủy Lang cảm thấy hứng thú giơ gậy pháo hoa lên, nhìn que diêm bật lửa, chờ mong vài giây, lại không thấy pháo hoa, mày lập tức nhăn lại: “Hư....... A!”

 

“Kỉ...bang!”

 

Pháo hoa đốt xong rồi, vẫn như chưa thấy được tia lửa nào.

 

Thủy Lang bị Chu Quang Hách ôm chặt vào trong ngực, lúc cô vừa kêu ra tiếng, pháo hoa trong tay đã bị rút ra ném xuống.

 

“Không sợ.” Chu Quang Hách vỗ về phía sau lưng Thủy Lang.

 

Thủy Lang: “...”

 

Loading...