Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 105-2

Cập nhật lúc: 2025-03-17 20:25:42
Lượt xem: 24

Sau khi lớn lên lại thường xuyên thức đến 12 giờ, nhưng lại không phải để gác đêm.

 

Năm nay chuẩn bị gác đêm cùng với mọi người.

 

Lão Du Điều ăn xong cơm tất niên, là người đầu tiên đi bộ lại đây xem TV, ngồi ở trên sàn nhà, dựa tường, nói chuyện phiếm với Thủy Lang.

 

Chỉ chốc lát sau, người trong ngõ hẻm đều lục tục tới.

 

Rốt cuộc thì nhà họ Chu chỉ có duy nhất một chiếc TV màu.

 

Thực ra TV ở hiện tại cũng không có gì là đẹp, nhưng không chịu nổi sự tò mò, là căn nhà mà các bạn nhỏ ở trong ngõ hẻm hâm mộ nhất, ngồi nửa năm thì cũng đã ngồi thành thói quen, thường xuyên tan học không trở về nhà mà là nhà họ Chu, lúc ăn cơm xong lại đúng giờ chạy về phía bên này.

 

Thủy Lang chưa bao giờ đuổi người, cũng chưa nói phí bị điện giật đắt, thích xem liền xem, khi còn nhỏ  cô đã từng trải nghiệm qua cảm giác muốn xem TV, nhưng lại không được xem, nép ở bên ngoài cửa hàng bán TV của người ta, bị đuổi đi, lại tiếp tục nép ở một bên, nhìn màn hình TV được phản xạ trên cửa kính, khi đó cũng không hiểu đủ loại ánh mắt ghét bỏ và đáng thương của người khác, xem cực kỳ chăm chú, thậm chí mê mẩn đến nỗi không muốn rời đi.

 

Mấy đứa nhỏ đều dồn tới bên này, còn người lớn thì đi tìm mấy đứa nhỏ. Nếu không có việc gì thì cũng chạy tới để tâm sự việc nhà.

 

Dần dần, nhà họ Chu đã trở thành một nơi mà ai cũng ghé qua ở phố Ngô Đồng.

 

Chu Quang Hách cầm một quả quýt ngồi ở bên người Thủy Lang “Mệt không?”

 

“Cá buồn ngủ.” Thủy Lang nhận lấy quả quýt mà anh đã lột bỏ vào trong miệng: “Không biết khi nào mới b.ắ.n pháo hoa.”

 

“Năm nay không thể nhìn thấy ở cửa hàng, nhưng mà chắc chắn sẽ bắn, nhanh thôi.”

 

“Có phải lát nữa anh còn phải đi ra ngoài trực ban không?”

 

“Khoảng 12 giờ anh sẽ trở về.”

 

Thủy Lang ngáp một cái: “Có lẽ em phải đi ngủ thôi.”

 

Tam Nha từ trên lầu gục đầu xuống, nhìn Thủy Lang ở dưới lầu: “Mợ nhỏ, không phải mợ nói lúc đón Giao thừa là không thể ngủ hay sao?”

 

“Mợ lớn rồi, không cần gác, các cháu gác đi.”

 

“Úc ~”

 

Sau khi Thủy Lang lừa dối xong, tiếp tục ăn quả quýt,  sau khi ăn xong một quả quýt, Chu Quang Hách đứng dậy rời đi.

 

“Quang Hách cũng thật vất vả, đêm 30 còn phải đi tuần tra.”

 

“Hiện giờ bên ngoài càng ngày càng rối loạn, có không ít người chuyên môn thừa dịp thời gian nghỉ Tết đi vào trong xưởng làm chuyện xấu.”

 

“Đúng vậy nha, anh không phát hiện ngõ nhỏ chúng ta cũng có nhiều người mới trở về sao, ngoại trừ thanh niên trí thức thì đậu Đại học, cũng có không ít người thi không đậu trở về đâyi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-105-2.html.]

 

“Mới nhỏ của chúng ta muốn ở đồng như thế nào cũng có thể, nhưng những căn nhà có diện tích nhỏ hơn khác, chỉ cần có nhiều hơn hai người thì sẽ không chứa nổi.”

 

“Cục Quản lý bất động sản cũng phải sửa chữa, nếu không thay đổi thì làm sao có thể làm được, tôi nhìn tình trạng này, người bên ngoài chỉ có thể càng ngày càng nhiều.”

 

“Cán bộ Thủy, cục Quản lý bất động sản có chính sách gì không?”

 

Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía Thủy Lang, Thủy Lang quấn chặt chăn bông mà Tam Nha đưa, nghiêng người nằm xuống: “Không phải là còn chưa quá nhiều người hay sao, đợi đến khi mọi người đều trở về thì tự nhiên sẽ có chính sách thôi.”

 

“Mợ nhỏ, mợ ngủ à!”

 

“Mợ nằm một chút.”

 

Cùng với âm thanh của TV, và tiếng hàng xóm nói chính sách thời cuộc đến âm thanh bát quái ở nhỏ cách vách, Thủy Lang một giấc ngủ tới lúc tiếng pháo vang lên.

 

Vừa mở mắt, người trong phòng đã không còn, mọi người đều chạy về nhà nên đón tiếng pháo năm mới, đi nấu bánh trôi.

 

“Mợ nhỏ, mợ tỉnh rồi sao?”

 

Thủy Lang xốc chăn đứng dậy, đi xuống tatami, ngửa đầu nhìn lên lầu, Tam Nha nằm trong ổ chăn hô ha hô ha, ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ phấn phấn phác phác, lại quay đầu nhìn, Nhị Nha vậy mà đang ngồi viết chữ: “Trời cháu tôi! Đêm 30 người ta đều đi chơi, cháu lại ở đây học tập!”

 

“Cháu đang viết văn tiếng Anh.” Nhị Nha ngáp một cái: “Đều đã từng học qua, giáo viên nói, luyện tập nhiều, nhớ nhiều, là có thể mở miệng nói chuyện với người khác, buổi sáng ngày mai cháu sẽ tập nói.”

 

Thủy Lang nhìn chữ cái tiếng Anh trên vở, phảng phất như thấy được chính mình của lúc trước, biết chỉ có học tập mới có thể thay đổi vận mệnh.

 

Các cô càng tương đồng chính là, là thật sự cảm thấy hứng thú đối với việc học.

 

Tất cả đều là nhờ sự hứng thú tạo nên sự kỷ luật và chăm chỉ, không phải bắt ép chính mình đi học.

 

Cho nên học lên làm ít công to, thành tích luôn cầm cờ đi trước.

 

“Đợi kỳ nghỉ đông, dành ra chút thời gian đi chơi, đi, đi nấu bánh trôi ăn đi.”

 

“Chị đã nấu xong.”

 

Chu Hủy đẩy xe lăn tiến vào: “Em trai có nói mấy giờ nó sẽ trở về không?”

 

Thủy Lang ra khỏi phòng, mặc áo vào, nhìn Đại Nha bưng nồi hấp đặt lên trên bàn: “Có lẽ đến 12 giờ rưỡi, chờ người khác ăn xong bánh trôi ở trong nhà rồi mới đi thay ca, anh cả và chị cả ngủ rồi sao?”

 

“Bọn họ thức dậy sớm, chịu đựng không nổi, đi ngủ rồi, không biết lát nữa có xuống dưới hay không.” Chu Hủy nhìn Tam Nha ở trên lầu, cũng không có đánh thức: “Chúng ta ngồi đây đợi em trai đi.”

 

“Không cần, chúng ta ăn trước, cũng không phải cơm tất niên, cứ để lại cho anh ấy.”

 

Thủy Lang cầm lấy chén nhỏ, múc ra một chén cho chị cả trước, lại múc cho chính mình: “Hai cháu ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu.”

Loading...