Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 102-3

Cập nhật lúc: 2025-03-15 14:44:59
Lượt xem: 20

Nhìn Tống hội trưởng càng nói, biểu tình càng vừa lòng, cười giống như mẹ già, Thủy Lang nhịn cười, phất tay rời đi.

 

-

 

Chờ đến phố Ngô Đồng, mới phát hiện biểu hiện lúc nãy của hội trưởng Tống so với ở đây thì đúng là gặp sư phụ.

 

Thủy Lang nhảy xuống khỏi ghế sau xe đạp, Chu Quang Hách cũng phanh xe lại, một chân chống đất, hai người kinh ngạc nhìn cửa lớn.

 

Cờ màu cắm đầy ngõ hẻm, cửa lớn, con đường ở hai bên tường vây.

 

Phía trên cửa lớn có một biểu ngữ màu đỏ: “Chúc mừng đồng chí Thủy Lang, viết tên lên bảng vàng, thi đậu Trạng Nguyên”.

 

Thảm đỏ được trải dài từ cổng lớn ra ngoài ngõ.

 

Cán bộ ở khu Phục Mậu, cục quản lý bất động sản Phục Mậu và một vài vị cục trưởng cục xây dựng, gần như toàn bộ công nhân viên chức trong cục quản lý bất động sản đều đến đông đủ, ngay cả đầu bếp của nhà ăn cũng đến.

 

Đội trưởng Lam và hai vị phó đội trưởng của đồn công an Phục Mậu cũng công an của đại đội trị an đều trình diện, đang ở giữ trật tự đường phố chen chúc.

 

Đông nhất chính là người thuộc phố Bình An, từ rất xa nhìn thấy bọn họ, đã kích động mà không ngừng chen chúc đi về phía trước.

 

“Cán bộ Thủy! Chúc mừng !”

 

“Cán bộ Thủy đã trở lại? Trạng Nguyên đã trở lại!”

 

“Trạng Nguyên đã về rồi! Cán bộ Thủy đã về rồi!”

 

“Gõ chiêng trống lên! Đốt pháo lên!”

 

Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn chủ nhiệm uỷ ban và thư ký uỷ ban khu phố, mỗi người giơ một cây gậy trúc dài, một dây pháo dài buông xuống xuống dưới, que diêm quẹt qua.

 

“Bùm bùm bùm bùm ——”

 

“Đông keng đông keng thịch thịch thịch keng ——”

 

Chiêng trống vang trời, pháo nổ rực sáng, mở đường cho Trạng Nguyên!

 

Thủy Lang che lại lỗ tai, dựa vào Chu Quang Hách cùng nhau đi vào trong nhà, ngẩng đầu nhìn pháo, hiện giờ đã cho phép đốt pháo sao?

 

Cho phép khua chiêng gõ trống?

 

Cho phép cao điệu như vậy?

 

Cho phép.

 

Toàn bộ người trong khu đều tranh nhau mở đường cho cô!

 

Toàn trường hàng ngàn hàng vạn người, chỉ có Chu Quang Hách là ngơ ngác.

 

Buổi sáng anh đưa vợ đi cục Công Thương, vẫn luôn chờ ở bên ngoài, Thủy Lang còn chưa kịp nói với anh về kết quả thu, anh cũng không đến đơn vị, vừa về nhà lại gặp phải cảnh tượng lớn như vậy!

 

Tro pháo làm sặc người, Chu Quang Hách cởi áo khoác, che ở trên đầu Thủy Lang: “Lấy Trạng Nguyên thật sao? Còn là Trạng Nguyên thành phố à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-102-3.html.]

 

Âm thanh của pháo đã ngừng, nhưng tiếng khua chiêng gõ trống lại tăng lớn, nhưng vì hai người cách nhau đủ gần, nên vẫn nghe được anh đang nói gì: “Không phải em đã nói từ trước rồi sao, đợi em lấy Trạng Nguyên trở về!”

 

Hiếm khi Chu Quang Hách ngơ ngác như vậy, lần đầu tiên chính là ở văn phòng cục trưởng của cục quản lý bất động sai, biết là cưới nhầm vợ.

 

Lần này lại còn ngơ ngác hơn lần trước, bởi vì lần đó có cục trưởng Chu không ngừng hỏi chuyện, nên anh không thể phản ứng kịp.

 

Hiện giờ chung quanh toàn là tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng hoan hô chúc mừng, khiến anh có cảm giác như sống ở trong mộng, lòng bàn chân cũng có chút mềm như bông.

 

Người mà anh cưới được, lợi hại như vậy sao?

 

Trạng Nguyên!

 

Trạng Nguyên ban xã hội của thành phố Thượng Hải!

 

Nếu đặt ở cổ đại, đây chính là hàn lâm đại học sĩ đó!

 

Đại thần Nội Các!

 

“Anh nghĩ cái gì đó?”

 

Dù đã về đến nhà, Thủy Lang vẫn thấy hai mắt anh còn ngơ ngác, quơ quơ tay ở trước mắt anh: “Choáng váng à? Suy nghĩ cái gì mà choáng váng vậy?”

 

“Suy nghĩ… Không biết anh đã giẫm phải vận cứt chó gì.” Chu Quang Hách phản ứng lại một ít, hai mắt sững sờ nhìn chằm chằm Thủy Lang: “Có thể cưới được em.”

 

Thủy Lang bị một câu của anh chọc cười: “Có phải cảm thấy rất may mắn đúng không?”

 

“May mắn!” Chu Quang Hách dùng sức gật đầu: “Nếu mà anh đi thi, chắc chắn sẽ không thi được Trạng Nguyên.”

 

“Vậy thì cũng không nhất định, không phải đã nói từ nhỏ anh đã được xem là thiên tài mà trường học tuyển vào hay sao, cục trưởng Ngụy còn nói anh là người đứng đầu tất cả các môn ở trường quân đội, chuyện này thuyết minh anh cũng có cách học của riêng mình, anh đã đi qua nhiều nơi, lại còn yêu nước như vậy, tam quan có thể nói là cực kỳ đoan chính, nếu anh đi thi, chắc chắn cũng có thể lấy được danh hiệu Trạng Nguyên trở về.”

 

Thủy Lang vỗ vỗ n.g.ự.c anh: “Không thi cũng không sao, em cũng sẽ không ghét bỏ anh.”

 

Chu Quang Hách theo bản năng đè lại tay cô, lúc phản ứng lại, mới nhớ tới phía sau còn có nhiều người đi theo như vậy, nhưng hình như cũng không có việc gì phải làm.

 

Mau mời tiến!

 

Chu Phục Hưng vội hỏng rồi, cả khuôn mặt đỏ cứ như mới uống một lọ rượu Mao Đài, cởi áo khoác, cởi áo lông trước ngực, mặc một chiếc sơ mi trắng, đến tiếp đón nhóm lãnh đạo tiến vào, vội đến khí thế ngất trời.

 

“Uống trà! Đều tiến vào uống trà!”

 

Cửa sau lại truyền đến động tĩnh, Kim Xảo Chi cười còn vui hơn so với chính mình được Trạng Nguyên, bưng cái khay màu đỏ rực, phía trên còn một ấm trà nóng, nhiệt tình tiếp đón: “Tiến vào ngồi, mọi người đều tiến vào, em dâu, em cũng mau ngồi xuống, hiện giờ em chính là quang vinh của nhà chúng ta! Công thần! Đại công thần!”

 

“Mọi người làm gì vậy!”

 

Mợ cũng bưng ra một cái khay, phía trên còn có điểm tâm: “Mấy người cũng đã phân gia rồi, con bé cũng không thèm phản ứng với cô đâu!”

 

“Mau tiến vào ngồi nha, Linh Linh, đến cách vách mượn ghế tới đây!”

 

Kim Xảo Chi cũng không thèm phản ứng với mợ, bưng nước trà đặt lên trên bàn, lại không ngừng dịch ghế, đưa cho người vào cửa, vội đến xoay quanh.

 

Loading...