Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 101-3

Cập nhật lúc: 2025-03-15 14:42:14
Lượt xem: 14

“Cũng không nhìn lại xem chính mình xuất thân từ nơi nào, vậy mà còn dám nghĩ đến chuyện vào đại học, đại học là nơi mà bọn chó đen ngu ngốc bọn mày có thể vào được sao? Không cần ở đây làm ngứa mắt tao nữa! Cầm lấy đồ của bọn mày rồi cút đi!”

 

“Chủ nhiệm Ngưu, tôi biết ông không hài lòng với cây kim ngân mà Dương Sảng mang đến, nhưng hẳn là ông cũng biết rõ, đồ của chúng tôi, mấy năm nay đều nộp hết cho ông, trong tay chỉ còn một chút thảo dược phơi khô này là đưa cho ông được, chúng tôi là chó con chúng tôi nhận, nhưng Vương Hoán bọn họ là con cháu cán bộ đã được sửa lại án sai, là phần tử trí thức, vì sao ông cũng chặn tư liệu của bọn họ chứ?”

 

“Đồ chó!”

 

Thủy Lang cau mày lại, nghe được bên trong truyền đến tiếng động có người bị gạt ngã, liền tìm một khe hở từ tường gạch nhìn vào bên trong.

 

Một cô gái nhỏ mặc một bộ đồ đầy mụn vá giữa thời tiết rét lạnh bị đá đến mức nằm trên mặt đất, người xung quanh vội vàng đi đỡ, nhưng tên đàn ông trung niên mập mạp đứng ở ghế bập bênh trừng mắt nói: “Tao xem ai dám đỡ nó!”

 

Nói xong, tên mập đó lại đạp cô gái nhỏ đang nằm trên mặt đất một cái, cô gái nhỏ tức khắc bị đá đến mức nghiêng người ho liên tục.

 

“Chó con! Quốc gia đại sự là chuyện mà lũ con cháu của bọn bắt nạt có thể bàn tới sao? Một ngày không đánh liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói! Phi!”

 

Một ngụm cục đàm phun ở trên gương mặt đau khổ của cô gái.

 

“Thật quá đáng, đã là thời đại nào rồi, vậy mà hiện giờ còn làm như vậy!” Lý Hoa phẫn nộ, nhưng vẫn còn khống chế được giọng nói: “Chị dâu, em thấy bên kia có một cái lỗ lớn, đưa máy ảnh cho em, bây giờ em liền qua đó chụp bằng chứng!”

 

Thủy Lang đưa máy ảnh ở trong lòng n.g.ự.c cho Lý Hoa.

 

Dưới ánh đèn, những người đứng ở trong sân nhìn thấy sắc mặt của cô gái nhỏ đã không thể nhịn được nữa, nhưng cũng c.h.ế.t lặng giống như đã tập mãi thành thói quen, dường như biết rằng nếu như ngăn trở, đối nghịch, chỉ có thể thảm hại hơn mà thôi, bởi vì không có người đến cứu bọn họ.

 

Đối mặt sơn dương luôn nhường nhịn, ác nhân chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước. 

 

Chủ nhiệm Ngưu nhắm ngay vào cô gái nhỏ, cởi bỏ lưng quần: “Nên đái lên bản mặt của bọn mày, để bọn mày biết được bọn mày là ai!”

 

“Trên báo Nhân Dân viết, bất luận xuất thân là gì, chỉ xem trọng biểu hiện của mỗi người, chọn người ưu tú để trúng tuyển.” Người đang ông trong tay cầm cây kim ngân đột nhiên quỳ trên mặt đất, ngăn cản chủ nhiệm Ngưu, dùng giọng điệu xin tha nói: “Chủ nhiệm Ngưu, cầu xin ông hãy nộp tư liệu thẩm tra chính trị của chúng tôi lên đi, Vương Hoán thật sự là nhân tài, thành tích đã được phát xuống, điểm của nó chỉ thua Trạng Nguyên tỉnh có nửa điểm mà thôi! Cầu xin ông, xin ông rủ lòng thương, nộp tư liệu lên đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-101-3.html.]

“Bang!”

 

“Phanh!”

 

Lực chú ý của chủ nhiệm Ngưu bị người đàn ông chuyển đi, không hề quan tâm đến cô gái trên mặt đất nữa, mà lại quay lại tát người đàn ông một cái đến mức khóe miệng chảy máu, lại đá một cái vào ngực, đến mức mặt mày người đàn ông nhăn lại, quỳ rạp trên mặt đất không động đậy.

 

“Dương Sảng! Ông không sao chứ!”

 

“Chó con! Mày thật to gan, dám dạy cán bộ quốc gia cách làm việc sao!” Chủ nhiệm Ngưu rút ra một cây roi, hung hăng quất vào người đàn ông, chỉ vào một đám người nói: “Đừng tưởng rằng có chút người gỡ mũ xuống là bọn mày có thể tự cho mình là đúng! Lăn trở về mà đợi đi!”

 

Chu Quang Hách chau mày: “Có thể đi vào?”

 

Thủy Lang vừa định gật đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ lấy ra một cái khăn được xếp lại, nhịn đau đưa cho chủ nhiệm Ngưu: “Chủ nhiệm Ngưu, hai ngày trước ông đã nói, nếu chúng tôi có thể gom đủ một trăm đồng tiền, liền có thể có một danh ngạch để đi vào đại học.”

 

Cái mũi đang hếch lên cao của chủ nhiệm Ngưu hơi hạ xuống một ít, cướp lấy khăn tay của người phụ nữ, trực tiếp mở ra ở trước mặt mọi người, phát hiện là hai cái nhẫn vàng thì ngay lập tức quất một roi vào mặt người phụ nữ: “Chó con! Vậy mà còn dám cất giấu loại đồ đã sớm bị tiêu huỷ!”

 

“Không phải, là nhẫn kết hôn của cha mẹ tôi, trước khi bọn họ qua đời, đã nhờ người gửi cho tôi.” Người phụ nữ che mặt, chảy nước mắt: “Chủ nhiệm Ngưu, hai ngày trước ông đã nói qua, chỉ cần có thể có một trăm đồng tiền, liền có thể có được danh ngạch đi vào đại học, hiện giờ đã khôi phục việc mua bán vàng, một chỉ là mười bảy khối, hai chiếc nhẫn này khoảng sáu bảy chỉ, có giá trị hơn một trăm khối, ông hãy cho tôi danh ngạch đại học đi!”

 

Chủ nhiệm Ngưu siết chặt khăn tay, nhét vào trong túi: “Đây đều là đồ vật mà cha mẹ mày bóc lột tới, nên nộp lên cho quốc gia, trả lại cho người nghèo, cái thứ chó...”

 

“Phanh!”

 

Một cục đá đột nhiên đập vào giữa cái miệng đang nói của chủ nhiệm Ngưu, đập đến mức chủ nhiệm Ngưu ngay lập tức giống như người đàn ông bị ông ta gạt ngã, ngũ quan đau đến mức nhăn lại bên nhau, trong miệng lập tức nếm được mùi m.á.u tươi, lại chỉ có thể thở phì phò “Ô ô” nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu đau.

 

Cực kỳ uất nghẹn

 

“Chia ra!”

 

Loading...