Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 101-2

Cập nhật lúc: 2025-03-15 14:41:45
Lượt xem: 11

“Đồng chí Thủy Lang!”

 

Thủy Lang đi tới cửa, bước chân chợt khựng lại: “À, gặp lại không đúng, phải là không hề gặp lại.”

 

“Đồng chí Thủy Lang! Đồng chí Thủy Lang à!”

 

Trên hành lang còn hẹp hơn cục quản lý bất động sản, hội trưởng Tống với vẻ mặt lo lắng lo âu đuổi theo Thủy Lang, không ngừng ăn nói khép nép, khiến cho đồng nghiệp đi ngang qua đều sôi nổi kinh ngạc ghé mắt.

 

Lại là một màn giống như đã từng quen biết.

 

Hội trưởng Tống vội vàng tiến lên chặn người lại: “Đồng chí Thủy Lang, chuyện xảy ra đột ngột, việc này lại đang ở thời kỳ mấu chốt, chúng ta đều ở trên cương vị phục vụ vì nhân dân, phải nghe theo chính sách của cấp trên, lại nói tiếp, tôi cũng chưa nói là không được, tôi chỉ mới nói một câu như vậy, sao cô lại không có một chút kiên nhẫn nào hết vậy!”

 

“Ông có kiên nhẫn thì ông cứ chậm rãi chờ.” Thủy Lang cau mày lại: “Tránh ra!”

 

“Ô ô! Tức giận thật sao?” Hội trưởng Tống đẩy ra cửa phòng họp ở phía sau: “Cô càng tức giận, càng chứng minh rõ lòng cô hướng về đất nước, chúng ta đều là người có chung chí hướng, chỉ là phương pháp giải quyết vấn đề có chút bất đồng, đồng chí Thủy Lang, cô trước… Được rồi! Tôi đồng ý, cô nói cái gì tôi cũng đồng ý hết, cô tiến vào ngồi rồi nghe tôi nói thêm hai câu nữa được không?”

 

Thủy Lang liếc mắt nhìn ông ấy một cái.

 

“Thật sự!” Hội trưởng Tống nhấc tay bắt đầu thề: “Cô nói cái gì tôi cũng đều phối hợp, cô nói cái gì tôi cũng đáp ứng, vừa rồi là do tôi không đúng, là do tôi vòng vo giở giọng quan, được chưa?”

 

“Mấy người lãnh đạo như ông, trong ruột đều có tới mười tám cái cong nói mãi không ngừng.”

 

Thủy Lang đi vào phòng họp ngồi xuống.

 

Là do cô không phù hợp với quan trường.

 

Quan trường của chúng tôi đều như vậy.

 

Hội trưởng Tống chửi thầm ở trong lòng: “Cô xem, chúng ta đều là người quen cũ, sao cô có thể nói bỏ gánh không làm là không làm đây.”

 

Thủy Lang kéo ghế ra ngồi xuống.

 

“Tôi biết cô là người mạnh miệng mềm lòng, tôi cũng biết cô thật sự sốt ruột vì những thí sinh đó, vì nhân tài tương lai của cục Công Thương chúng ta, nhưng cho dù có nóng vội cũng không giải quyết triệt để được vấn đề, chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”

 

Hội trưởng Tống thấy Thủy Lang cau mày thì lập tức ngừng lại: “Cô nói đi, cần tôi giúp cô việc gì?”

 

“Hợp tác xã cung - tiêu của huyện Long Tân thuộc sự quản lý của ông phải không?”

 

“Hợp tác xã cung-tiêu thuộc sự quản lý của tổng cục hợp tác xã cung - tiêu, đương nhiên, tổng cục hợp tác xã cung - tiêu cũng là do cục Công Thương phụ trách quản lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-101-2.html.]

 

“Cho dù tôi có làm cái gì, đều là vì chuẩn bị cho việc tích luỹ nhân tài của cục Công Thương, cũng là chuẩn bị cho công cuộc hiện đại hoá của đất nước, không thể để người xấu làm chậm trễ sự phát triển cho tương lai của đất nước, đúng không?”

 

“Đúng, đương nhiên là đúng.”

 

“Tóm lại, ông chỉ cần chống lưng cho tôi là được.” Thủy Lang thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi: “Nếu không thì chuyện tốn công vô ích này chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp mà tôi đã tốn công xây dựng, nói không chừng sẽ bị trở thành lỗi lầm, gạch tên khỏi danh sách đảng viên, huỷ bỏ thành tích thi đại học, thậm chí có khả năng sẽ bị cục quản lý bất động sản đuổi việc, tôi làm nó thì có ích gì?”

 

Hội trưởng Tống lập tức giật mình: “Cô muốn làm chuyện lớn gì?”

 

“Không phải là chuyện lớn, đối phó với tiểu quỷ, thì phải dùng biện pháp mà tiểu quỷ đối phó với người khác đị trị chúng, tiểu quỷ mới sợ được, ông thấy tôi nói có đúng không?” Thủy Lang nói xong ngay sau đó lại nói: “Thôi, ông cũng đừng nói nữa, tương lai sự nghiệp của tôi đều ở nơi này, nếu như xảy ra chuyện lớn gì, ông chỉ cần giúp tôi đăng lên báo, chỉ một câu thôi, được chưa?”

 

“... Được.”

 

Sau khi hội trưởng Tống suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy Thủy Lang nói có đạo lý, hoàn cảnh của cô, tương lai của cô, có thể còn khó khăn hơn ông ấy nhiều, hẳn là sẽ không làm ra chuyện khác người quá mức, nhưng nên dặn dò thì vẫn phải dặn dò:

 

“Trước mắt thì phe phản động đang ở thời kỳ mấu chốt, phía trên còn chưa có kết quả chính xác, cô phải nhớ kỹ, đừng bao giờ đi ngược lại với mệnh lệnh của cấp trên!”

 

“Đương nhiên, tôi chính là lương dân mà.”

 

-

 

Rạng sáng 12 giờ, đội ngũ công an và đội ngũ hợp tác xã cung-tiêu đi tới giao lộ ở phía sau uỷ ban Cách mạng của huyện Long Tân.

 

Chu Quang Hách mở cửa xe, đỡ Thủy Lang từ trên xe jeep xuống dưới, đại đội trị an Phục Mậu cùng đại đội công an huyện long Tân, đồng loạt đi tới khu vực người nhà uỷ ban Cách mạng.

 

“Chủ nhiệm Ngưu, đây là toàn bộ lương thực của chúng tôi, tháng trước đã nộp lên hết cho ông...”

 

“Nói chuyện kiểu gì vậy!”

 

“Không không, là hiếu kính...”

 

“Ném cái tên nói năng xằng bậy này ra ngoài!”

 

“Chủ nhiệm Ngưu, chủ nhiệm Ngưu, không phải, là tôi nói sai rồi!”

 

Bên trong ngôi nhà hẻo lánh ở chỗ ngoặt, truyền đến giọng nói đã cố tình đè thấp, Thủy Lang cùng Chu Quang Hách dừng chân, đứng ở ven tường nghe.

 

“Chủ nhiệm Ngưu, nó còn nhỏ không biết nói chuyện, xin ông bớt giận, đây là cây kim ngân phơi khô mà tôi chuẩn bị cho ông, có lợi cho thân thể, hiện giờ tôi liền pha một ly cho ông uống thử.”

 

 

Loading...