Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-09-18 20:53:57
Lượt xem: 166
Tần Dư chạy vào, cậu ấy thật sự không phải cố ý, thật sự là vừa nãy cậu ấy nghe thấy tiếng la của thím có chút thê lương.
Cậu ấy lập tức luống cuống, chạy vào trong mà không suy nghĩ nhiều.
Vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng thím đang thăm dò hơi thở của chồng mình, tất nhiên cậu ấy cũng nhìn thấy vết m.á.u ở khóe miệng trên khuôn mặt tái nhợt đó…Thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Thật đúng là không cần nói, điều này dọa cậu ấy sợ rồi.
Chú sẽ không... tức c.h.ế.t đó chứ?
Nếu thật là như vậy, chị dâu cả sẽ buồn đến chừng nào?
Một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ kéo Tần Dư ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
“Trời ơi, vẫn còn sống... Thật đúng là ông trời phù hộ...” Mẹ Dung gần như bật khóc vì vui mừng.
Mặc dù hơi thở rất yếu ớt, nhưng bà ấy vẫn cảm nhận được.
Thật tốt quá.
Tần Dư cũng vui mừng, còn sống là tốt rồi.
Nếu không thì người thím tốt như vậy... Còn có người chị dâu cả tốt như vậy đều sẽ rất đau lòng rồi.
Mẹ Dung quay lại nhìn thấy Tần Dư, lập tức nói: “Ôi, Tiểu Dư, cháu cũng ở đây à, mau giúp thím lấy một chậu nước nóng, ở trong nồi dưới bếp đó, cháu cẩn thận chút nhé...”
“Vâng.” Có việc để cho mình làm, đương nhiên Tần Dư sẽ mẫn làm việc.
Cậu bé nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng mà, cậu bé lúc này mới nhớ ra... Chú tức giận ngất rồi, chẳng phải nên đưa chú đến bệnh viện sao?
Nghe nói bác sĩ ở bệnh viện lớn trong thành phố đều rất giỏi đó!
Thật ra không phải mẹ Dung không muốn đi, mà là người này đã được bệnh viện cho về nhà... Còn nói bà ấy chuẩn bị tang lễ, cho nên bây giờ đi cũng vô ích.
Nhưng mà, bà ấy đã nhớ đến con gái.
Có lẽ con gái có cách, bà ấy phải nhanh chóng tìm con bé về nhà.
Chồng bà ấy đang trút hơi thở cuối cùng, nếu thật sự đến hơi thở cuối cùng đó cũng không còn nữa... Chỉ sợ Đại La Kim Tiên cũng là không có cách nào.
“Lão Dung, dù thế nào đi nữa anh cũng phải kiên trì... Anh còn chưa gặp con rể mới của chúng ta... Sao anh có thể cam tâm rời đi như vậy chứ? Có lẽ nếu anh kiên trì thêm một chút nữa, đến lúc đó, anh còn có thể ôm cháu ngoại...”
Nhà con rể không có cha mẹ, nói cách khác, bọn họ là mấy người trưởng bối đúng nghĩa duy nhất, dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng phải sống lâu hơn, để chia sẻ phần nào gánh nặng cho vợ chồng con gái.
Thở dài một hơi, bà ấy cũng không trì hoãn thời gian nữa.
Quay người đi ra ngoài... Lúc ra ngoài sân, bà ấy tình cờ gặp Tần Dư đang bưng nước nóng.
“Tiểu Dư, cháu cứ để đó trước đi nhé... Thím đi tìm chị dâu cả của cháu về nhà trước... Cháu nhớ đóng cửa cho kỹ, đừng cho ai vào hết...”
Tần Dư nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Nhưng mà, cậu bé nên làm gì với chậu nước nóng trên tay đây?
Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Dư vẫn bưng nước nóng vào phòng, tìm một cái khăn, lau vết m.á.u trên khóe miệng chú Dung…
Sau khi bà Dung bước ra khỏi cửa, bà ấy cũng có chút mờ mịt, bởi vì không biết phải tìm con gái ở đâu.
Hàng xóm nhìn thấy bà ấy liền bước đến hỏi: “Mẹ Yên Yên, chị đi đâu vậy? Nghe nói Yên Yên nhà chị đã về, con bé thế nào?“
“Về rồi, con bé đi hỏi thăm bác sĩ cho cha con bé rồi… Tôi không nói chuyện với chị nữa, vừa rồi bọn họ chọc cho cha con bé tức nôn ra m.á.u hôn mê rồi, tôi phải nhanh chóng tìm Yên Yên về nhà ...”
Mấy người hàng xóm nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.
Đã tức đến nỗi hôn mê rồi sao? Vậy thì phỏng chừng sắp đi rồi...
Bọn họ nào còn dám trì hoãn thời gian của mẹ Dung nữa: “Vậy chị mau đi tìm đi, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, chúng ta là hàng xóm láng giếng cứ gọi một tiếng là được!”
“Ừm.” Mẹ Dung trả lời qua loa có lệ, rồi nhanh chóng rời đi.
Nhưng khi bà ấy bước ra khỏi con hẻm, thực sự không biết phải đi đâu để tìm con gái.
Ôi, con bé này rốt cuộc đi đâu rồi vậy?
Ngay vào lúc này, bà nhìn thấy con gái mình từ xa đi tới.
Cùng lúc đó, Dung Yên cũng nhìn thấy mẹ cô.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Mẹ đi tìm con phải không? Có phải cha con xảy ra chuyện gì rồi không?”
Đây là điều duy nhất Dung Yên có thể nghĩ tới.
Nếu không, khuôn mặt mẹ cô sẽ không đồng thời vừa nôn nóng vừa mờ mịt như vậy.
Mẹ Dung: ...
Sao đứa nhỏ này có thể đoán chính xác như vậy? Còn nữa, không thể nói điều gì đó tốt đẹp sao?
Nhưng mà, bây giờ không phải lúc quan tâm đến mấy chuyện này, bà ấy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cha con nôn ra m.á.u rồi hôn mê rồi, con mau về nhà xem đi.”
Có thể gặp nhau lần cuối hay không, còn phải xem tình cảm cha con sâu đậm của hai người rồi.
Dung Yên vô cùng kinh ngạc, nôn ra m.á.u rồi hôn mê? Không nên như vậy mà?
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc cô đi ra ngoài.
Cho nên, cô không lãng phí thời gian hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, nhanh chóng đi về phía nhà mình.
Mẹ Dung nhìn thấy con gái đi rồi, bà ấy đương nhiên cũng nhanh chóng đi theo...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-71.html.]
Hai người một trước một sau về đến nhà.
Dung Yên đi thẳng vào căn phòng kìa, vừa lúc Tần Dư cũng ở đó, thấy chị dâu cả trở về, cậu bé liền tránh sang một bên.
Dung Yên lập tức kiểm tra mạch đập của cha cô, cùng với thời gian trôi qua, lông mày cô dần dần giãn ra.
“Yên Yên! Thế nào rồi?“ Mẹ Dung có chút căng thẳng mà hỏi.
“Không sao đâu, nôn m.á.u ra cũng tốt, con châm cứu cho cha một huyệt trước để lưu thông m.á.u một chút.” Dung Yên lấy hộp kim châm cứu từ trong túi ra.
Mẹ Dung vừa nghe tin không sao, trái tim mới đặt xuống được một nửa cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm rồi.
“Vậy con mau châm cứu cho cha con đi, ôi… Thật sự làm mẹ sợ c.h.ế.t mất…” Nếu bà ấy có vài bệnh nặng, phỏng chừng bà ấy đi trước chồng mình một bước luôn rồi.
Tần Dư ở một bên nhìn thấy chị dâu cả cầm kim châm cứu, cậu bé bị dọa không nhẹ.
Mặc dù đúng là anh cả đã được chị dâu cả chữa khỏi bệnh... Đó không phải là sự trùng hợp sao?
Lúc đó cậu ấy còn nghĩ rằng, khả năng lớn nhất là vết thương của anh cả không quá nghiêm trọng...
Nhưng bây giờ chị ấy lại muốn châm cứu trị bệnh cho chú Dung? Được không vậy?
Thím Dung thật sự quá can đảm rồi... Người này thật sự dám tin, người kia thật sự dám châm cứu.
Tần Dư không dám hỏi, cậu bé cũng không dám nói.
…
Dung Yên không biết rằng trong lòng Tần Dư không tin tưởng cô đến như vậy.
Cô cầm một cây kim châm cứu đã tiệt trùng, tay giơ đao hạ xuống... không, là tay giơ kim châm cứu hạ xuống.
Mẹ Dung nhìn vào vị trí con gái châm cứu, khóe miệng giật giật.
Cha Yên Yên, anh bảo trọng nhé.
Còn sống được hay không, còn phải xem tình cảm sâu đậm giữa cha con hai người rồi.
Sau một lúc, Dung Yên dừng lại.
“Sao vẫn chưa tỉnh lại?“ Mẹ Dung vội vàng hỏi.
“Con để cha ngủ một lát, lấy lại tinh thần, đợi đến buổi chiều tỉnh dậy cũng không muộn, như vậy là tránh để cha tỉnh lại lúc này khiến cảm xúc bị kích động.”
Nôn ra m.á.u một lần, là nôn ra m.á.u ứ, nhưng nôn ra m.á.u lần thứ hai, vậy thì là chuyện mất mạng rồi.
Nhưng mà, chuyện này Dung Yên cũng không nói với mẹ cô, tránh để bà ấy bị doạ sợ.
Mẹ Dung nghe thấy con gái nói vậy, sự căng thẳng lập tức giảm mấy phần.
“Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Dung Yên nói xong liền đi ra ngoài.
Tần Dư vội vàng đuổi theo.
Mẹ Dung nhìn chồng mình một cái, phát hiện khuôn mặt của ông ấy... quả thực đã tốt hơn dáng vẻ doạ người lúc nãy rất nhiều.
Vì thế bà ấy cũng đi theo con gái ra ngoài.
“Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Ai đã đến đây?“ Dung Yên trực tiếp hỏi.
Mẹ Dung cũng không có ý giấu diếm, mấy người đó suýt chút nữa đã chọc chồng bà ấy tức giận lên đường luôn rồi.
“Còn không phải bà nội của con sao, bà ta dẫn chú hai và cô út của con đến đây muốn con ly hôn để cưới người bọn họ vừa mắt...”
Chuyện phức tạp, đều được bà ấy giải thích rõ ràng bằng những lời nói đơn giản dễ hiểu nhất.
Sắc mặt Dung Yên càng ngày càng âm trầm hơn.
Trong ký ức mơ hồ kia của cô... thực sự đã quên mất rằng còn có mấy người cực phẩm đáng ghét như vậy tồn tại.
Đây có lẽ là điều duy nhất khác biệt với gia đình hiện đại của cô, bởi cha cô là con một và không có mấy người họ hàng lộn xộn này.
Mẹ Dung nhìn thấy sắc mặt khó coi của con gái, thì biết rằng cô đang tức giận thay cho cha mình.
“Con khoan tức giận đã, bỏ mấy người nhà đó sang một bên trước đi, chữa bệnh cho cha con quan trọng hơn. Chắc là bọn họ cho rằng cha con không thể cứu được nữa, muốn đợi cha con đi rồi để ăn màn thầu m.á.u của ông ấy… Muốn ăn tươi nuốt sống hai mẹ con chúng ta đó.”
Dung Yên lại có suy nghĩ khác.
“Mẹ, bây giờ con sẽ đến đó, nếu bây giờ con không làm ầm ĩ lên, có lẽ bọn họ sẽ sớm mang một lượng lớn người đến nhà chúng ta để tấn công mẹ con chúng ta.”
“Cha con bây giờ không chịu được kích thích, nên không thể để bọn họ đến cửa nhà mình được.”
Mẹ Dung lập tức tỉnh táo, đúng vậy, sao lúc trước bà ấy không nghĩ tới chuyện này chứ?
“Đúng, chúng ta không thể để bọn họ tới cửa lần nữa, chúng ta ra tay trước thì tốt hơn. Đợi đó, mẹ đi lấy rìu.”
Nếu không thì, hai mẹ con họ người ít sức lực yếu... Gia đình lão nhị có ba con trai và một con gái đó.
Năm đó, còn có một chuyện nữa khiến bà ấy không được mẹ chồng yêu thích, đó là sau khi bà ấy lấy chồng, phải mấy năm sau mới sinh con, hơn nữa chỉ sinh một đứa con gái mà đã tổn thương cơ thể nên không thể tiếp tục mang thai nữa.
Vì vậy, bà ấy đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của mẹ chồng.
Tần Dư còn tích cực hơn cả mẹ Dung, vừa nghe thấy phải đi đánh nhau... Tốt xấu gì thì cậu ấy cũng là người đàn ông duy nhất trong nhà.
Mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng là đàn ông nhỉ?
Sao cậu ấy có thể không đi cùng chứ?
Vì thế bọn hộ một người đi tìm rìu, còn người kia... tìm thấy một cái que cời lửa.
Chủ yếu là vì không thể tìm thấy gì khác.