Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:14:30
Lượt xem: 222
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng có người gọi cô: ”Vợ Tần Dã ơi!”
Tần Dã nghe ra thanh âm, bảo: ”Là giọng của đại đội trưởng.”
Dung Yên đương nhiên cũng nghe ra là ai, nói với anh: ”Em ra ngoài một chút.” Vừa vặn giúp cô thoát khỏi xấu hổ.
Nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Đại đội trường đang nhìn bức tường bị sập….Chuyện này lúc ông ta ở Uỷ Hội có nghe được người ta mồm năm miệng mười kể lại.
Vốn dĩ còn hơi nghi ngờ.
Hiện tại ông ta tin rồi.
Nhưng việc này không liên quan đến ông ta, ông ta cứ coi như không biết là được.
“Vợ Tần Dã, cô chắc chắn ngày mai khởi công sao?”
“Đúng vậy, tối nay chúng tôi sẽ sửa sang lại một chút, sáng mai các ông trực tiếp qua đây là được. Phải rồi, đá để làm sân đi, còn phòng ở dùng gạch đỏ xây.”
Đại đội trưởng:....
Cô cũng thật có tiền.
Cô gái có tiền như vậy, sao lại không gả vào nhà ông ta nhỉ?
Nhưng mà nghĩ đến đứa con trai nhỏ nhất nhà ông ta cũng đã kết hôn rất lâu rồi, trong lòng chỉ có thể tiếc nuối than trời mà thôi.
Quả nhiên, cho dù là người xui xẻo, nhất định cũng sẽ có một ngày có thể xoay người.
Giống như tiểu tử Tần Dã này…..Cậu ta đúng là đạp phải vận may cứt chó mà!
Vốn dĩ cho rằng cậu ta không chỉ cô độc cả đời, mà còn nghèo khổ đến chết, người đã mang vận xui, còn phải nuôi dưỡng cặp song sinh kia, đứa em gái nghe nói bệnh tật không dứt.
Hiện tại, bởi vì vô tình cứu được thanh niên trí thức Dung không cẩn thận bị rơi xuống nước, cưới được vợ, còn được ăn thịt mỗi ngày.
Chưa kể đến, bọn họ còn muốn xây nhà mới để ở.
Sao không ai nói cho ông ta biết thanh niên trí thức Dung có nhiều tiền như vậy nhỉ? Trước kia cô ở trong thôn không lộ sơn không lộ thủy, chỉ có quỷ mới biết cô giàu như vậy.
“....Được thôi.”
“Phải rồi, đại đội trưởng, ông cũng nhìn thấy tường nhà tôi sập rồi nhỉ? Ông làm đại đội trưởng có phải nên quản hay không? Có vài người nếu đã cắt đứt quan hệ lâu rồi, thì đừng có động chút là đến cửa nhà người ta làm phiền nữa, nếu không phải tôi nể mặt của đại đội trưởng ông thì đã sớm tống cổ bọn họ lên Cục Công An rồi. Hơn nữa, đây là lần đầu, cũng là lần cuối, nếu lần sau bọn họ đến nữa, ông đừng trách tôi không nể mặt ông nhé.”
Cô mà cũng dám nói ra mấy lời này sao? Cô nể mặt tôi lúc nào hả??? Tường này nhà cô vốn phải sập rồi, kết quả lúc cô đẩy người ta có thấy nương tay miếng nào đâu, còn thuận thế hí hửng đẩy ấy chứ??
Hơn nữa, ông ta còn nghe người ta nói, vợ Tần Dã đỉnh lắm đấy, không chỉ đánh gãy một tay của Tần Phú Qúy mà còn đập vỡ trán của bà Vương, m.á.u chảy ròng ròng.
Cực thảm!
Đến loại đàn bà đanh đá như bà Vương mà còn bị cô dạy dỗ đến mức rắm cũng không dám thả!
Nhưng lúc mấy thôn dân kể chuyện này cho ông ta nghe, thực sự ông ta nửa chữ còn không tin. Chỉ khó hiểu sao lại có nhiều người nói đến như vậy.
Kết quả bây giờ….Cô gái này còn không biết xấu hổ làm kẻ ác cáo trạng trước!
“....Lần sau cô thấy nên thế nào thì cứ thế ấy, không cần nể mặt tôi.” Bà cô ơi, xin đừng cho ông ta mặt mũi như vậy, ông ta sợ!
Dung Yên đối với lời này của đại đội trưởng tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
“Tôi biết đại đội trưởng là người công chính mà, như vậy đi, ông cũng rất bận, tôi không làm phiền ông nữa.”
Đại đội trưởng:”....Vậy tôi về đây.”
“Được, hẹn gặp lại.” Dung Yên sảng khoái đáp.
Không mau đuổi đi, là còn muốn giữ lại ăn cơm sao?
Về đến nhà, Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy bạn già quay lại, lập tức tiến lên: ”Sao rồi?”
Đại đội trưởng: ”Ngày mai bắt đầu làm, đúng rồi, bà biết người ta muốn xây nhà gì không?”
Hoàng Thúy Hoa không để bụng: ”Còn có thể xây được cái nhà thế nào chứ? Không phải là phá nhà cũ đi sửa lại cái mới sao? Chẳng lẽ còn còn muốn dựng cả một cái biệt phủ?”
Nhà ở trong thôn bọn họ cơ bản chẳng có gì khác nhau.
Đại đội trưởng hừ một tiếng: ”Bà đúng là không có kiến thức, người ta là muốn xây nhà gạch đấy!”
“Gì? Nhà gạch á?” Lúc này Hoàng Thúy Hoa có hơi chấn kinh rồi.
Phải biết rằng trong thôn bọn họ không có một cái nhà gạch nào, dù sao gạch rất đắt, không phải đồ bọn họ nói mua là mua được.
Hơn nữa dùng đá trát bùn xây lên, ở cũng khá tốt.
Nhà à…..Không phải sửa sang một chút có thể ở là được rồi sao, cần gì phải lãng phí tiền của xây một cái thật đẹp chứ?
“Đúng vậy, có thể sau này là cái nhà gạch duy nhất trong thôn chúng ta đấy.” Đại đội trưởng không nhịn được ghen tị nói, dù sao nhà ông ta cũng không có nhiều tiền như thế để mua gạch xây.
Hoàng Thúy Hoa tiêu hóa thông tin một hồi lâu, cuối cùng chua chát nói: ”Bọn họ chính là đang đốt tiền mà!”
Đại đội trưởng cũng đồng ý với lời này, đó không phải đốt tiền thì là gì chứ?
“Phải rồi, ông nói xem trong tay cô ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền?” Hoàng Thúy Hoa vô cùng tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-40.html.]
Không chỉ mua xe đạp, còn mua gạch xây nhà, trong tay nhất định có không ít tiền đâu.
Nếu không sao dám tiêu pha hoang phí như vậy?
“Quản cô ta bao nhiêu tiền làm gì, dù sao cũng không phải tiền nhà mình.” Đại đội trưởng ngược lại đối với chuyện này không có suy nghĩ gì khác.
Nói xong ông ta bỗng phản ứng lại, quay đầu cảnh cáo: ”Đúng rồi, bà đừng có mà sinh ra suy nghĩ không nên có gì đấy, vợ Tần Dã kia chính là một con nhím, ai động vào sẽ bị cô ta đ.â.m cho gai nhọn đầy mình.”
Chỉ trong hai ba ngày, cô gái kia đã gặp bao nhiêu chuyện rồi chứ?
Hoàng Thúy Hoa lập tức trừng mắt nhìn ông ta, ”Ông nói bừa gì đó?”
Đúng lúc này, Diệp Duật đến.
“Đại đội trưởng….”
Đại đội trưởng vừa thấy người đến là anh ta, lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều, ”Thanh niên trí thức Diệp, cậu có chuyện gì sao?”
Diệp Duật cũng không vòng vo, nói thẳng ý đồ của mình: ”Là thế này, hôm nay tôi phải về thành, nên qua đây chào ông một tiếng.”
Đại đội trưởng nghe xong có hơi kinh ngạc, hình như mới có qua mấy ngày kể từ ngày cậu ta nhắc đến chuyện này thì phải?
“Cậu mua được vé xe rồi sao?”
Diệp Duật gật đầu, ”Phải, hôm nay vừa nhận được, chỗ này tôi có đồ cần ông đóng dấu hộ, lát nữa tôi phải đi rồi.”
Đại đội trưởng đang nghĩ đối tượng của thằng nhóc họ Diệp này không phải cô gái tên Từ Khả sao?
Đây là Từ Khả bị bắt rồi nên cậu ta muốn chia tay?
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, bây giờ Từ Khả kia mang thân phận đó, còn ai dám qua lại với cô ta chứ?
Huống chi sau này Diệp Duật còn phải học đại học, tiền đồ vô lượng, một đời tươi sáng.
Người này lớn lên đẹp trai, nghe nói trong nhà điều kiện cũng tốt, cha mẹ là công nhân viên.
Muốn tìm đối tượng qua lại, cũng phải là môn đăng hộ đối mới phải.
“Được, để tôi đóng dấu cho.”
Diệp Duật đưa chứng minh cho ông ta,
Đại đội trưởng vào trong phòng lấy dấu ra, sau đó trực tiếp ấn lên giấy.
Diệp Duật cầm chứng minh về, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Đại đội trưởng, hẹn gặp lại.”
“Có cơ hội thì về đây chơi nhé.” Đại đội trưởng cười ha hả, khách khí nói.
Diệp Duật gật gật đầu:”Ừm.”
Nơi này, cả đời này anh ta cũng không muốn quay lại nữa.
Thanh niên trí thức ở đây đều biết hôm nay Diệp Duật sẽ rời đi, bọn họ cũng ở chung với anh ta lâu rồi, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút tình cảm.
Cộng với việc bọn họ vẫn chưa thể trở lại thành phố, điều này ít nhiều đã làm nảy sinh nỗi buồn khi chia tay.
Vương Quảng Bình với tư cách là người đại diện của cả nhóm, anh ấy chân thành nói: “Diệp Duật, hôm nay từ biệt, cũng không biết khi nào mới gặp lại, chúc anh có một tương lai tươi sáng.”
Diệp Duật lập tức trả lời: “Cảm ơn! Tôi cũng chúc mọi người kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau đạt điểm cao, ôn tập sớm chút, tôi tin mọi người đều có thể làm được.”
Vương Quảng Bình và những thanh niên trí thức khác rất thích nghe những lời này.
Vương Quảng Bình cười nói: “Mượn lời hay ý tốt của anh, thời gian không còn sớm, chúng tôi sẽ không trì hoãn anh nữa, chúc anh thuận buồm xui gió.”
“Được, vậy tôi đi trước, tạm biệt!“ Diệp Duật vẫy tay với bọn họ, sau đó xách hành lý đi ra ngoài.
Anh ta không có bất kỳ tình cảm nào với nơi này, lúc rời đi, trong lòng ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm... Cuối cùng cũng rời khỏi chỗ này rồi.
“...Đúng rồi, anh không tạm biệt Dung Yên sao?” Vương Quảng Bình vừa nói ra lời này, anh ấy liền muốn tự tát mình hai cái.
Đây thực sự cái hay không nói, nói cái dở mà, anh ấy lại nhỡ miệng nói điều này rồi.
Anh ấy nhắc đến Dung Yên làm gì chứ?
Vương Quản Bình vội vàng sửa miệng: “Ý tôi là hai người đến cùng một nơi…”
Diệp Duật vốn không muốn nhìn thấy Dung Yên, mấy ngày nay cô đã thay đổi rất nhiều, cái miệng càng không thể buông tha cho người khác, nếu như anh ta đến từ biệt thì chỉ có thể bị cô chế nhạo mà thôi.
Khuôn mặt Diệp Duật cứng ngắc, anh ta chậm rãi nói: “...Ngày hôm qua lúc tôi đụng phải cô ấy, cũng đã nói lời cáo biệt rồi.”
“...Cáo biệt rồi thì tốt.” Vương Quảng Bình không nói thêm nữa, sợ chính mình không giữ được mồm miệng, sau đó lại bắt đầu nói hươu nói vượng, “Vậy tôi không tiễn anh nữa, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Những người khác cũng không có ý định tiễn Diệp Duật đến cổng thôn, huống chi Diệp Duật cũng không muốn quá rầm rộ lúc rời khỏi đây, dẫn đến thu hút toàn bộ người dân trong thôn đến xem.
Anh ta nói nhanh: “Không cần tiễn, bây giờ tôi đi đây, sau này mọi người chăm chỉ ôn tập nhé.”
Nói xong mấy lời này, anh ta xách hành lý rời đi.
Vương Quảng Bình và một số thanh niên trí thức nhìn thấy Diệp Duật đi rồi, người nào người nấy giống như mất hết sức lực vậy, gục đầu xuống.
“Haiz, lúc nào đó chúng ta cũng có thể trở về thành phố thì tốt biết mấy”.