Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:14:25
Lượt xem: 223
Tần Phú Quý vừa nghe thấy chữ tiền thì đôi mắt vẩn đục lập tức sáng lên vài độ.
“Mẹ, đúng là ý này, tốt xấu gì con cũng được coi là trưởng bối, con quản lý tiền của chúng, vậy cũng là tốt cho chúng”.
Anh ta phấn khởi nghĩ, có thể có bao nhiêu tiền tới tay anh ta đây?
“Vậy chút nữa đi thôi!” Tần Phú Quý thật sự buồn phiền anh trai kia của anh ta.
Đầu óc có bị bệnh không? Phải biết rằng anh ta mới là em ruột của anh ấy.
Cái này nếu đi trễ, anh ta sợ đêm dài lắm mộng, không biết Tần Phú Lâm nhận được tin tức từ đâu chạy về.
“Ừ, bây giờ đi luôn.” Bà Vương rất đồng tình với ý tưởng này của con trai út.
Tại sao bà ta lại thích con trai út?
Ở một khía cạnh nào đó, tính tình của bà ta và con trai út vô cùng hợp.
Có lợi sao lại không đi chiếm? Bà ta có cảm giác con trai lớn của bà ta không phải do bà ta sinh ra.
Ông cụ Tần liếc mắt nhìn hai người họ, xem như không nghe thấy, chỉ cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Bà Vương gọi con thứ ba và vợ của con thứ ba đi cùng Tần Phú Quý.
Bên này một đám người đi về phía nhà của Tần Dã.
Còn Dung Yên thì đã về tới sân.
Cô vừa bước tới, đã thấy tuyết được quét sang một bên.
“Hay là để chị làm một tác phẩm nghệ thuật nhé!”
Tần Dư:……
Cậu ấy đang nôn nóng muốn chết, còn tác phẩm nghệ thuật gì nữa?
Vừa nãy trong thôn phát loa phóng thanh, cậu ấy đã nghe thấy.
Nhà họ sắp sửa nhà sao? Sao cậu ấy lại không biết chút gì chứ?
Đã nhiều năm Dung Yên không có tính trẻ con như vậy, thật sự cô rất có hứng thú với việc đắp người tuyết……
Tần Dư nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô, thật sự là nôn nóng không chịu được, đắp người tuyết…… Thành tác phẩm nghệ thuật?
Cuối cùng cậu ấy không nhịn được, “Chị dâu……” Chuyện lớn như vậy, cô lại còn có tâm trạng đắp người tuyết.
Lúc này Dung Yên mới ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái, “Sao vậy? Muốn làm cùng không?”
Cái này chỉ dành cho con nít chơi, cậu ấy đâu phải?
“Đến đây đi, đắp người tuyết xong, chị sẽ nói chuyện sửa nhà với em.” Thằng nhóc này muốn nói lại thôi còn không phải là muốn hỏi cái này sao? Thật sự nghĩ rằng cô nhìn không ra sao?
Ánh mắt Tần Dư sáng lên, “Thật sao?”
Dung Yên nhướng mày, “Đương nhiên là thật, em thấy chị có nói dối bao giờ không?”
Hiện tại hình như là không có.
Sau khi nghĩ như vậy, cậu ấy bắt đầu bắt tay vào làm, vô cùng có động lực.
Tần Mai nhìn thấy cũng rất muốn động tay, nhưng mà, Dung Yên không kêu làm, tuyết này vẫn có chút lạnh tay, thật sự mà nói, cơ thể Tần Mai hơi không tốt.
Hai người hợp tác, vẫn là rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã làm xong.
Nhìn người tuyết lớn thành hình, Dung Yên cảm thấy thiếu thiếu cái gì, cô liền móc hai quả bóng đen trong túi, trực tiếp ấn lên.
Sau đó, lại lấy ra hai viên màu đỏ, một viên đặt lên mũi, còn lại cái miệng đưa cho Tần Mai: “Em lại đây.”
Mắt Tần Mai lập tức sáng rực lên, nhận lấy, sau đó bước đến ấn lên, nhưng có chút hơi lệch, nhưng mà càng giống như miệng đang mỉm cười.
Tuy là chỉ như vậy, nhưng cô nhóc cũng có cảm giác được tham gia, vì thế vô cùng phấn khích.
Ngay cả Tần Dư bình thường không bao giờ cười, lúc này, cũng mang theo ý cười nhè nhẹ.
Dung Yên quay đầu hỏi hai anh em: “Thế nào? Đẹp không?”
“Đẹp.” Đôi mắt Tần Mai tỏa sáng, người đầu tiên nịnh.
Trước giờ cô ấy chưa được đắp người tuyết lớn như vậy, thật sự rất đẹp.
“…… Đẹp.” Không thể không thừa nhận, đây là người tuyết đẹp nhất mà cậu ấy từng thấy.
Giống như lời chị dâu nói, đó là một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng mà, chuyện mà cậu ấy quan tâm hơn chính là chuyện nhà ở, thấy chị dâu còn chưa nói, vì thế cậu ấy lên tiếng nhắc nhở, “Chị dâu, nhà ở……”
Dung Yên thấy cậu nhóc này nôn nóng, đang định mở miệng giải thích một chút, đã nghe tiếng gọi cửa bên ngoài.
Hơn nữa thanh âm này nghe không được thân thiện lắm, còn rất quen thuộc.
“Tần Dư, mở cửa, bà nội, chú ba, chú tư của con tới, mau lên……”
Tần Dư nghe thấy lời này, mặt cậu ấy tối sầm.
Còn Tần Mai lại hơi co rúm người, theo bản năng trốn phía sau chị dâu.
Dung Yên xì một tiếng, hóa ra là người nhà này đấy.
“Đi, mở cửa.”
Tần Dư hơi không muốn mở cửa, “Họ không phải người tốt……”
“Không sao, chị chuyên trị không nghe lời. Em cứ việc mở cửa.” Có những người không thể tránh được, đến vừa đúng lúc, đỡ hơn lúc cô không có ở nhà.
Tần Dư thấy chị dâu nói như vậy, đành phải đi mở cửa.
“Em về phòng trước đi.” Dung Yên nói với Tần Mai: “Ngoài đây xảy ra chuyện gì cũng đừng ra, cũng đừng lo lắng, biết không?”
Tần Mai đối diện với ánh mắt đặc biệt xinh đẹp đó, cô ấy vô thức gật đầu,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-37.html.]
“…… Vâng.”
Sau đó đi từ từ về phòng.
Còn Tần Dư bên này đã mở cửa, đang nhìn mấy người ở cửa…… Toàn thân cậu ấy đều căng thẳng.
Đôi mắt nhỏ căm hận nhìn trừng trừng những người đó.
Ánh mắt này của cậu ấy khiến người ngoài cửa không hài lòng.
Tần Phú Quý là người đầu tiên nổi điên, “Thằng nhãi ranh, mày trừng mắt nhìn ai vậy? Nhìn thấy bà nội mày tới, còn không biết gọi người sao?”
Tần Dư vẫn quật cường trừng mắt nhìn cậu ta, nếu có thể, Tần Dư muốn trực tiếp đóng sầm cửa lại trước mặt bọn họ.
“Nhãi ranh kêu gào cái gì? Còn bà nội, đây là bà nội gì? Nhà của chúng tôi không mời người khác tới làm tiền.” Dung Yên vẻ mặt đầy mỉa mai bước lên.
“Tránh ra, Tiểu Dư, sau này nhớ kỹ, loại người này đến cửa, trực tiếp đóng cửa thả chó là được. Đừng lộ mặt.”
Tần Dư:……
Nhà bọn họ lấy chó đâu ra?
Nhưng mà điều này không ảnh hưởng đến một kẻ phụ họa như cậu ấy gật đầu.
“Vâng.”
Điều này làm Tần Phú Quý tức điên, “Cô kêu ai là nhãi ranh đấy? Tôi là trưởng bối của cô…… Còn biết phép tắc không?”
“Ai trả lời thì là kẻ đó, hơn nữa, tôi gọi cậu thì sao? Còn trưởng bối? Ai trưởng bối, các người sao? Xứng sao? tôi khuyên các người nhanh rời khỏi đây, lúc này tâm trạng tôi còn tốt, nhưng chút nữa nếu tâm trạng tôi không tốt, như vậy các người đi ra ngoài hay là bò ra ngoài, vậy khó mà nói……”
“Cô……” Lần đầu tiên Tần Phú Quý thấy một cô dâu nhỏ mới cưới dám kiêu ngạo như vậy.
Ánh mắt Dung Yên có chút lạnh, “Đừng dùng tay chỉ tôi, người trước đây chỉ tôi như vậy, đã bị tôi biến thành tàn phế cấp độ ba.”
Tần Phú Quý tức muốn hộc máu, m.á.u nóng bốc lên cao.
Con quỷ nhỏ này thật đúng là quá kiêu ngạo.
Anh ta không tin không trị được con quỷ nhỏ này.
Anh ta trực tiếp vung mạnh tay qua.
Ánh mắt Dung Yên trở nên lạnh lẽo, lúc này cô không đạp người, dù sao cũng không biết cô ra tay thế nào mà tay Tần Phú Quý cứ như vậy bị gãy.
Cổ tay trực tiếp buông thõng xuống.
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tần Phú Quý vang lên xé trời.
“A…… Tay của tôi……”
Bà Vương nhìn thấy con trai kêu thảm như vậy, bà ta định thần lại lập tức lo lắng, “Phú Quý, sao sao? Tay con sao?”
“Mẹ, con khốn này đánh gãy tay con…… Tay của con gãy rồi……” Tần Phú Quý đau cực kỳ, hiện giờ cậu ta hận không thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu tiện nhân trước mắt này.
Bà Vương vừa nghe thấy tay con trai út bị bẻ gãy, vậy thì.
Bà ta “Gừ” một tiếng rồi lao về phía Dung Yên.
Đối với bà ta thì Dung Yên cũng không có tấm lòng kính già yêu trẻ gì.
Nhìn bà ta ra sức nhào tới, cô trực tiếp né sang bên cạnh, lực nhào tới của bà ta rất mạnh, gây ra va chạm mạnh, vì thế sau khi không có Dung Yên đứng chắn, bà ta không rút chân lại được mà đ.â.m thẳng vào bức tường.
Bức tường vốn đã có chút đổ nát, bị bà ta đụng như vậy thì nó liền đổ sụp, còn trên đầu bà ta bị đ.â.m thủng một lỗ m.á.u tuôn đầy ra.
Cả người bà ta té xỉu xuống đất.
Hai vợ chồng Tần Phú Điền bị chuyện xảy ra bất thình lình làm cho choáng váng.
Ngay cả Tần Phú Quý đang kêu gào thảm thiết, khi nhìn thấy gương mặt đẫm m.á.u của mẹ mình thì cũng ngừng la hét thảm thiết.
"Mẹ……" Anh ta gọi một tiếng, lại đánh thức hai vợ chồng Tần Phú Điền.
Hai vợ chồng Tần Phú Điền vội vàng tiến lên, "Mẹ, mẹ thế nào rồi……"
Vẻ mặt của Lưu Thải Diệp là vợ anh ta cũng đầy kinh hãi, "A, g.i.ế.c người……"
Tần Dư cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi.
Cậu ấy đứng chắn trước người chị dâu theo bản năng, tiến vào trạng thái phòng ngự.
Dù sao nếu muốn đến bắt người thì phải bước qua cậu ấy rồi nói.
Động tác bảo vệ trong vô thức này của cậu ấy làm cho Dung Yên rất cảm động, cũng rất được an ủi.
Xem ra, mỗi ngày đều cho ăn uống cũng không phải vô ích.
Vỗ nhẹ lên bờ vai của cậu ấy một chút, "Không có việc gì, em tránh ra trước đi."
Tần Dư có chút không vui, thoạt nhìn người này……Mặt đầy máu, nếu như không chết, thì khẳng định cũng rất nghiêm trọng. Bọn họ chắc chắn sẽ muốn tống tiền nhà cậu ấy.
Mặc kệ là xảy ra chuyện hay là bị tống tiền thì cậu ấy cũng không muốn xảy ra.
Dung Yên nhìn thấy cậu ấy bất động, vì thế trực tiếp đẩy cậu ấy qua một bên.
Mà Tần Phú Quý ở bên cạnh quay đầu lại âm trầm trừng cô, "Con đàn bà nhà mày quá độc ác, màu đánh gãy tay tao thì cũng thôi đi, thế mà mày lại g.i.ế.c luôn mẹ tao……Tao muốn mày đền mạng cho mẹ tao……Tao muốn báo lên Cục Công an, đem con đàn bà độc ác này bắt đi……"
Con đàn bà này không phải lúc nào cũng rất thích báo án lên Cục Công an sao, vậy thì bây giờ gọi Công an bắt cô ta đi.
Vẻ mặt Tần Dư căng thẳng, đôi mắt càng thêm hung tợn trừng về phía Tần Phú Quý, giống như ánh mắt của một con sói con vậy.
Dung Yên cười lạnh một tiếng, "Tôi còn chưa đụng vào cọng tóc của bà ta……Thế mà lại dám bôi nhọ tôi. Được thôi! Vậy anh nhanh đi báo án đi, tôi cũng muốn tính rõ ràng với các người, như là chuyện bôi nhọ tôi, còn có chuyện bà ta đ.â.m hư tường của nhà chúng tôi, để cho các người bồi thường tiền."
Tần Phú Quý không thể tin nổi mở to hai mắt, anh ta nghi ngờ lúc nãy lỗ tai mình vừa có vấn đề gì đó, nếu không làm sao có thể nghe được những lời nói như thế này?
"Mày muốn tụi tao bồi thường tiền?"