Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-09-16 18:12:32
Lượt xem: 247
Diệp Duật cùng Từ Khả suýt nữa thì bị dọa, vội tránh sang một bên, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đạp xe kia, nhất thời quên cả phản ứng.
Chờ người đạp xe đã đi thật xa, Từ Khả mới hồi thần kêu lên: ”Kia là Dung Yên……”
Diệp Duật không đáp, đương nhiên anh ta nhận ra đó là ai.
Từ Khả có hơi khẩn trương:”Cô ấy đi đâu vậy?”
“.....Sao anh biết được?” Sắc mặt Diệp Duật có chút khó coi.
“Có phải cô ấy đi…..” Báo án? Nhưng hai chữ này Từ Khả thông minh không có nói ra.
Mặc dù cô ta không nói hết, nhưng Diệp Duật vẫn hiểu cô ta đang muốn nói gì, sắc mặt càng thêm khó chịu.
“Cô ấy không phải….”
Dung Yên không chỉ đồng ý yêu cầu của anh ta, còn lấy của anh ta không ít tiền, quan trọng nhất là—- anh ta cũng đã đồng ý xin lỗi cô rồi.
Nghĩ như vậy, ngữ khí mạc danh càng thêm khẳng định:”Cô ấy không phải loại người như vậy.”
Câu này làm cho Từ Khả vốn đang bực tức lại càng thêm ghen ghét đố kị.
“Sao anh biết cô ta sẽ không cơ chứ? Nếu không phải như vậy thì cô ta đang đi làm cái gì?” Ai lại giữa trời đông lạnh giá chạy lên trên trấn trên xa như vậy cơ chứ?
Diệp Duật hiện tại có chút bài xích cô ta, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng điên cuồng vặn vẹo kia, thật sự không nhìn ra ngây thơ thiện lương của ban đầu.
Thật chẳng khác gì những người đàn bà chanh chua ở trong thôn.
“Anh không nói với em nữa, anh cũng không đi trấn trên nữa.”
Anh ta lập tức quay đầu lại rời đi.
Từ Khả không ngờ anh ta lại trực tiếp quay đầu đi về.
Vốn dĩ một đường này cô ta đã sắp dỗ người xong rồi, kết quả chỉ vì Dung Yên xuất hiện, liền khiến cho mọi chuyện lập tức đổ sông đổ bể.
Cô ta tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.
Nghiến răng nghiến lợi…..Dung Yên, cái đồ tiện nhân kia sao không đi c.h.ế.t đi cơ chứ?
Không được, cô ta bây giờ phải đi ngăn cản tiện nhân này, không để cho cô đi báo án.
Vì thế liền bất chấp chuyện Diệp Duật đi về, cắn răng một đường đuổi theo hướng Dung Yên đi.
Diệp Duật đi mấy bước, nghe thấy đằng sau không có thanh âm, liền quay đầu nhìn, kết quả nhìn thấy bóng dáng chạy chậm về hướng trấn trên, cực kì kinh ngạc.
Cô ta đây là muốn đuổi theo Dung Yên sao?
Diệp Duật cảm thấy khoảng thời gian này chắc não bị bị úng nước rồi, nếu không tại sao anh ta lại đi thích Từ Khả nhỉ?
Không được, ngày mai anh ta phải trở về thành, không thể dính dáng đến cô ta nữa.
Nghĩ như vậy, chân càng sải bước đi nhanh hơn.
Lúc này Từ Khả mệt muốn c.h.ế.t rồi, mà Dung Yên đạp xe đã sớm đi rất xa, chỉ để lại một chấm nhỏ.
Hai cái cẳng chân bé tí của cô ta sao đọ lại được xe đạp hai bánh chứ?
Chuyện này khiến cô ta có hơi tuyệt vọng….Đuổi cái rắm ấy mà đuổi.
Chờ đến lúc cô ta đuổi lên được trấn trên, hai chân đã tê đến mức không còn cảm giác gì.
Lập tức cô ta mệt mỏi ngồi sụp xuống đất, thương tâm khóc rống lên.
Rõ ràng cô ta mới là người mơ thấy tương lai, đáng lý phải thành kẻ thắng nhân sinh mới đúng, tại sao cuối cùng vẫn bị Dung Yên đàn áp một đầu cơ chứ?
Vốn dĩ, mỗi tối cô ta đều có thể mơ thấy được một chút, nhưng từ tối hôm qua đã không còn mơ được gì nữa, đây là ngẫu nhiên, hay là bởi vì do Tần Dã không chết.
Chuyện này làm cho cô ta hoảng loạn vô cùng…. Tiếng khóc cũng càng lớn hơn.
Dung Yên cũng không biết chuyện Từ Khả bởi vì không đuổi kịp cô mà ngồi ở bên vệ đường khóc lớn.
Cô đạp xe nhanh như gió, chờ sau khi gần đến cổng trấn, đã thấy trên không mịt mù khói trắng.
Chuyện này làm cho trong lòng cả kinh, chẳng lẽ nơi nào có cháy hay sao?
Lập tức đẩy nhanh tốc độ đạp xe.
Lúc cô đi đến đường cái, muốn phân biệt phương hướng một chút, vì vậy liền dừng xe lại, chống chân xuống đất.
Lúc này, không ngừng có người chạy qua bên người cô.
Dung Yên lập tức duỗi tay kéo lại một người:”Cháy ở đâu?”
Vốn dĩ đại nương bị giữ chặt lại còn hơi tức giận, nhưng vừa thấy đối phương là một cô gái xinh đẹp, nhất thời không nỡ ra nộ khí.
“Là ở phía trước, căn nhà cũ phía trước bị cháy, nghe nói mẹ chồng nàng dâu bất hòa, con dâu có hơi nóng tính, liền đốt nhà…..”
Dung Yên:....
“Không nói nữa, cô gái, tôi phải chạy đi xem bọn họ.” Cô gái xinh đẹp mặc dù hiếm thấy, nhưng bà ta cũng không muốn bỏ lỡ bát quái đằng kia.
Dung Yên buông tay, đại nương lập tức chạy chậm về phía trước.
Dung Yên nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn trèo lên xe đạp đi về hướng đó xem, bởi vì cô nghe được loáng thoáng người ta nói với nhau là có mạng người.
Hơn nữa, cô muốn đến Cục Công An, quả thật cũng phải đi qua căn nhà đang cháy đó.
Đi một đoạn đường không dài không ngắn liền đến.
Dung Yên dừng xe lại. Người đến xem rất nhiều, chặn kín cả một con đường.
Dung Yên nhìn căn nhà đang cháy kia, nhà này ở vị trí sát tường đằng sau, cho nên cũng dễ quan sát tình hình.
Lửa cháy ở lầu một, khói đặc đã dồn lên lầu hai, nếu không mau dập lửa, một chút nữa cả lầu hai cũng sẽ bị thiêu rụi.
Cũng may, nhà này không nằm ở trục đường chính, hàng xóm cách xa, hai bên nhà cũng không có cách vách gì.
Đám người xung quanh đang cùng nhau nghị luận.
“Trời ơi! Thật là nhẫn tâm mà, nữ nhân kia vẫn còn ôm con ở trong đó không ra…”
“Đứa bé đó quá đáng thương rồi, nó mới có 5 tuổi.”
“Không có người nào vào cứu người sao?”
“Cứu như thế nào? Cha đứa bé còn không dám đi vào cứu, chỉ ở đằng trước gào, như vậy thì có ai dám đi vào nữa chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-29.html.]
“Không trách được, đây dù sao cũng là cháy lớn. Nếu cứ mặc kệ vọt vào….đã sắp đến tết rồi, làm gì có ai muốn mình xảy ra chuyện không may cơ chứ.”
“Cứu người ra cũng chưa chắc tốt, cái nhà đó chẳng vừa đâu, bà già ấy có khi còn muốn để con dâu với cháu gái c.h.ế.t quách trong đó ấy chứ. Nghe nói bà ta vẫn luôn ghét bỏ hai mẹ con bọn họ….Bởi vì cháu gái được sinh ra của bà ta là người câm…”
Dung Yên quả thật nghe không nổi nữa.
Đây là cái loại suy nghĩ ngu muội vô tri gì vậy?
Dung Yên đang chuẩn bị rời đi, chợt nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của người phụ nữ đang ôm đứa trẻ.
Có lẽ người phụ nữ kia đã hối hận, đứng ở cửa sổ khàn giọng hét lên:“Cứu con tôi... cứu con tôi...”
Bây giờ Dung Yên không thể làm ngơ được nữa, đúng lúc bà thím lúc nãy chạy tới bên cạnh cô.
Cô lập tức đẩy xe đạp về phía bà ấy: “Thím, giúp cháu trông xe đạp…”
Bà thím chưa kịp phản ứng lại, Dung Yên đã chen vào đám đông, chạy về phía ngôi nhà đang cháy.
“Ôi, cô gái…” Bà thím đỡ chiếc xe đạp, ngơ ngác.
Tình huống gì đây?
Một thứ quý giá như chiếc xe đạp này, vậy mà lại để bà ấy trông nó.
Bọn họ có quen biết nhau không? Gan cũng lớn quá nhỉ? Không sợ bà ấy dắt xe đạp đi luôn sao?
Ngay vào lúc này, trong đám người có một người hét lên:“Nhìn kìa, người kia vào trong rồi...”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ không ngờ rằng lại có người xông vào bên trong lúc này.
Nếu như không nhìn nhầm, người kia hình như là một cô gái.
Nhất thời, có người không khỏi cảm thấy xấu hổ, người ta là một cô gái còn không sợ nguy hiểm mà lao vào trong biển lửa, mấy người đàn ông như bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà đứng nhìn?
Chuyện này không phải mất mặt c.h.ế.t luôn sao?
Một cách tự nhiên, một số người bắt đầu tham gia chữa cháy... Người thì lấy nước từ những ngôi nhà gần đó, người thì đi dập lửa...
Ngược lại người nhà kia, người nào người nấy giống như ngu người rồi vậy, bà già ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết, tiếc nuối căn nhà và những đồ vật trong đó.
Con trai bà ta thì chỉ đứng há hốc mồm... Điều đó thực sự khiến mọi người khá tức giận.
Khi Dung Yên lao vào trong nhà, cô trực tiếp cởi áo khoác bông của mình ra, phủ ở trên đầu.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, ngọn lửa này sẽ không khiến cô bị thương.
Dung Yên lập tức lao lên tầng hai.
Tôn Mỹ đang tuyệt vọng ôm con gái, cô ấy hối hận, cho dù bản thân sắp chết, sao cô ấy có thể ôm con mình cùng c.h.ế.t chứ?
Con bé vẫn còn trẻ như vậy, chưa từng trải qua chuyện gì cả, cho dù chịu khổ một chút, chỉ cần lớn lên, có lẽ con bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Ai đến cứu con gái cô ấy chứ?
“Tú Nhi, mẹ có lỗi với con... Kiếp sau con nhất định phải đầu thai cho tốt...”
Đừng đầu thai vào trong bụng của cô ấy nữa.
Cô ấy không xứng với điều đó.
Ngay lúc Tôn Mỹ đang tuyệt vọng đến nỗi lẳng lặng chờ chết, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Cô còn ngơ ngác làm gì vậy? Mau đưa đứa trẻ cho tôi.”
Tôn Mỹ nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt, lập tức ngẩn người.
Cô ấy, cô ấy lên đây khi nào vậy? Hay là, cô ấy là tiên nữ?
Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Tôn Mỹ, Dung Yên càng tức giận hơn, làn khói dày đặc phía trên quá nhiều, nếu kéo dài quá lâu, đứa trẻ sẽ hít vào rất nhiều khói đặc.
Không lãng phí thời gian, Dung Yên trực tiếp giành lấy đứa trẻ từ tay người phụ nữ nữa, ôm con bé trước ngực.
Sau đó cô ngồi xổm xuống và hét lớn: “Mau leo lên lưng tôi đi.”
Giọng nói của cô quá không cho phép từ chối khiến Tôn Mỹ bị sốc, khiến cô ấy vô thức có cảm giác phải phục tùng mệnh lệnh, cho nên cô ấy vội vàng đứng lên leo lên lưng Dung Yên.
Khi cô ấy nhớ ra mình không nên đi xuống như thế này thì nghe thấy cô gái kia lớn tiếng nói một câu: “Ôm chặt vào.”
Sau đó Tôn Mỹ thấy cô gái này không chỉ ôm con gái của cô ấy, mà còn cõng cô ấy ở trên lưng, cứ như thế… Nhảy xuống từ cửa sổ.
Cô ấy lập tức sợ hãi nhắm mắt lại.
Những người vây xem ở tầng dưới cũng sợ ngây người.
Bọn họ không ngờ rằng cô gái lúc nãy lao vào bên trong, vậy mà lại cõng người nhảy từ tầng hai xuống dưới, người nào người nấy đều không tự chủ được mà kinh ngạc la lên.
Trời ơi!
Có người thậm chí nhắm mắt lại, không dám chứng kiến thảm kịch này thêm nữa.
Chưng 34 tố cáo tội ác không phải chuyện đùa
Ngay vào lúc mọi người tưởng rằng đây là một thảm kịch, người nhảy xuống không té c.h.ế.t thì cũng sẽ bị gãy chân thì bọn họ lại phát hiện cô gái trong tình trạng ôm đứa trẻ trước ngực, sau lưng cõng thêm một người, vậy mà lại.... tiếp đất vững vàng rồi.
Đậu má! Ngầu quá.
Người này là ai vậy?
Sau khi Dung Yên đứng vững, cô để cô bé mình đang ôm xuống đất.
Thấy Tú Nhi đang sợ hãi, cô cố gắng nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, an toàn rồi.”
Nhưng mà, Dung Yên không cho cô gái ở sau lưng sắc mặt tốt như vậy.
Cho dù thế nào đi nữa, một người mẹ cho dù không thể nào sống tiếp được nữa, thì cũng không đủ tư cách để quyết định sự sống c.h.ế.t của con cái ngây thơ chưa biết gì.
Cô lạnh giọng hét lên một câu: “Còn không xuống nữa à?”
Tôn Mỹ lập tức hoàn hồn, cô ấy kinh ngạc mở mắt ra, cô ấy không chết, mà đáp đất rồi.
Còn nữa, con gái của cô ấy không chết?
Là cô gái này đã cứu hai mẹ con họ sao?
Phát hiện mình vẫn còn nằm trên lưng người ta, Tôn Mỹ nhanh chóng buông tay ra, sau đó quỳ xuống trước mặt Dung Yên, cô ấy dập đầu thật mạnh: “Cảm ơn, cảm ơn...”