Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 230

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:33
Lượt xem: 130

"Mẹ, tại sao lại không cho chúng con ra ngoài? Bởi vì mẹ sợ chúng con sẽ đến nhà anh cả sao?" Dung Văn Trạch rất tức giận.

Uổng công ông ta cho rằng mẹ ông ta chỉ nghĩ cho ông ta, nhưng mà bây giờ xem ra……Bà lão vẫn hướng về gia đình anh cả.

Bà Dung ngồi ở trong sân, nâng mí mắt lên, thẳng thắn thừa nhận, "Đúng vậy, mẹ không muốn cho con đi."

"Tại sao lại không cho con đi? Con là bác hai của nó, nếu không có Mạn Mạn nhà con, nó có thể gả tốt như vậy sao?" Dung Văn Trạch nghĩ lại thì rất tức giận.

Tìm được một người đàn ông tốt như vậy ở nông thôn, nếu như không phải nhờ Mạn Mạn nhà ông ta… Dung Yên có thể tìm được sao?

Lần trước còn chưa giải quyết xong việc này đâu!

Nếu gả tốt như vậy, thì trong đó cũng có công lao của Mạn Mạn nhà ông ta, nói như vậy, thì ân ân oán oán trước kia cũng nên xóa bỏ rồi chứ?

Cũng phải mời nhà bọn họ tham gia tiệc rượu chứ?

Cũng không biết cọng dây thần kinh nào của bà lão bị sai rồi. Mình không đi thì cũng thôi, thế mà còn ngăn cản không cho ông ta đi.

Đầu óc có phải bị hỏng rồi không? Cơ hội tốt như vậy mà còn không cho đi?

Bà Dung lạnh lùng liếc nhìn người đang đứng cách đó không xa nhưng lại không nói tiếng nào, bà ta cười lạnh một tiếng, "Dựa vào nó? Mặt của con cũng chỉ lớn chừng thế, mà sao lại dày như vậy?"

Đêm qua bà ấy trở về nằm trên giường……Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

Cái con bé Dung Mạn Mạn c.h.ế.t tiệt kia thật sự muốn đẩy bà ta!

Vậy cái con bé c.h.ế.t tiệt này muốn bà ta c.h.ế.t phải không?

Nếu như là sự thật, vậy tâm địa của con bé này cũng quá ác độc rồi.

Dung Mạn Mạn nhìn thấy ánh mắt của bà lão liếc lại đây……Đặc biệt là cái liếc mắt này không có ý gì tốt thì cô ta không khỏi chột dạ vài phần.

Chẳng lẽ……Bà lão còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua?

Nghĩ đến đây, cô ta lại càng không dám nhìn thẳng.

Bà Dung nhìn bộ dáng chột dạ này của cô ta thì càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình.

Hóa ra, đêm hôm qua cũng không phải là do già cả nhìn lầm rồi……Con bé c.h.ế.t tiệt này là thật sự muốn đẩy bà ta xuống.

Lửa giận trong lòng lập tức bốc lên.

Bên tai còn truyền đến tiếng lải nhải của thằng con thứ hai:

"Mẹ, con và anh cả là hai anh em duy nhất của cha, bây giờ cả gia đình anh cả đã phát đạt, chẳng lẽ anh ấy giúp đỡ chúng ta một chút thì không nên sao? Cho dù không nâng đỡ con thì cũng phải nâng đỡ mấy cháu trai của mẹ chứ! Bọn họ chính là căn cơ của nhà họ Dung chúng ta."

"Bọn họ mới là hy vọng và huy hoàng của nhà họ Dung."

Trước kia bà Dung rất thương mấy đứa cháu trai, dù sao bà ta vẫn trọng nam khinh nữ, đến tận bây giờ cũng không có thay đổi.

Nhưng mà nghĩ đến thằng con trai cả đã cách lòng với bà ta……Cũng không biết là do số tuổi của mình đã lớn hay là do lời nói của thằng cả ngày hôm đó, làm trong lòng bà ta có chút hối hận.

Dù thế nào đi nữa, thằng cả vẫn chui ra từ bụng bà ta, thế mà bà ta lại hợp sức với thằng thứ hai và cháu gái xém chút nữa làm tức c.h.ế.t người đang sống sờ sờ.

Bà ấy có chút không thể thừa nhận, hơn nữa từ ngày bị con trai giận thì mỗi buổi tối bà ta đều mơ thấy ông chồng đã chết.

Mỗi đêm ông chồng đã c.h.ế.t đều mắng bà ta……Như thế này thì ai có thể chịu được?

"Nếu đã có bản lĩnh như vậy thì vội vàng đi như thế làm gì? Dựa vào chính mình không được sao? Được rồi, bọn họ đã đoạn tuyệt quan hệ với các người rôi, dù sao thì đi cũng không được gì!"

Dung Văn Trạch: ……

"Mẹ, có phải mẹ còn giận anh cả không? Vậy bây giờ chúng ta đi tìm anh ấy, không phải càng tốt à?"

"Đúng vậy, mẹ giận bọn họ, nếu bọn họ đã không nhận mẹ thì mẹ cũng không nhận bọn họ, dù sao mẹ cũng không đi thì các con cũng không được đi."

Dung Văn Trạch: "......"

Có phải bà lão đang quậy phá không?

Nhưng mà ông ta không có biện pháp nào đối với bà ta.

Hít sâu một hơi, "Không đi thì không đi."

"Đúng rồi!" Bà Dung híp mắt nhìn về phía ông ta, "Tại sao con lại biết vị trí nhà mới của bọn họ?"

Dung Văn Trạch cũng không có gạt bà ta, "Là Mạn Mạn nói."

Bà Dung vừa nghe, liền quay đầu nhìn về phía Dung Mạn Mạn, "Làm sao cháu biết được."

Sắc mặt Dung Mạn Mạn cứng đờ, sao cô ta có thể quên đừng bảo ba mình nói ra cô ta chứ?

Còn không đợi cô ta nghĩ xem nên trả lời như thế nào, giọng nói bén nhọn của bà Dung lại vang lên, "Cháu đi theo dõi bọn họ sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-230.html.]

Đương nhiên Dung Mạn Mạn sẽ không thừa nhận chuyện này, vì thế vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Không có, là cháu ngẫu nhiên nhìn thấy lúc bọn họ dọn đồ, cháu tò mò, nên mới đi theo bọn họ……"

Bà Dung cười lạnh, "Còn nói không phải đi theo bọn họ, bọn họ đi đâu ở đâu……Thì có liên quan gì đến cô? Hại gia đình người ta một lần chưa đủ còn muốn hại lần thứ hai? Chưa từng thấy qua người nào hại người mà còn phải làm hại cả gia đình mới chịu. Hay là kiếp trước bọn họ nợ gì cô?"

Dung Mạn Mạn tức giận đỏ mắt, cô ta lộ ra vẻ mặt bi thương, "Bà nội, sao bà lại có thể nói xấu cháu như vậy?"

"Cô còn chưa đủ xấu sao?" Bà Dung ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm, cháu gái này có tâm tư gì, chả lẽ bà ta còn không biết? "Thằng hai, con lo mà dạy dỗ đứa con gái này cho tốt, không có người nào mà có tâm tư xấu xa như vậy cả…….Đêm qua con bé còn muốn hại c.h.ế.t cả mẹ kìa!"

Dung Văn Trach kinh hãi, "Mẹ……Chuyện này không có khả năng!"

"Hừ, sao lại không có khả năng? Đêm qua mẹ còn có thể nhìn lầm sao?" Bà Dung không có định giấu đi suy nghĩ của mình.

Dung Văn Trạch không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía con gái của mình, "Mạn Mạn, lời bà nội con nói……Là sự thật?"

Nếu như là sự thật, vậy con gái của ông ta cũng quá đáng sợ rồi đúng không?

Sao Dung Mạn Mạn có thể thừa nhận?

Giọng nói của cô ta vô cùng đau thương, "Bà nội, nếu như bà không thích cháu, vậy thì cũng không đến mức nói cháu ác độc như vậy chứ……Về sau cháu phải làm người như thế nào?"

"Người làm trời xem, nếu như cô thật sự vì tương lai, thì cũng không nên có tâm tư ác độc như vậy……" Bà Dung nói xong thì nghĩ đến chính mình, lẽ nào trước kia mình cũng ác độc như vậy?

Nhưng nhiều nhất là bà ta ép buộc nhà thằng con cả giúp đỡ nhà thằng thứ hai mà thôi, đến nỗi hại c.h.ế.t người……Bà ta thật sự không có.

Tuy nhiên, lần trước dẫn người đến nhà con cả, bà ta xém chút nữa làm cho con trai đang bệnh nặng mà tức sắp chết……Đây là sự thật.

Trong nháy mắt, bà ta cảm thấy rất đau lòng.

"Bây giờ tôi nói một câu, cho dù các người là ai thì cũng không thể đi tìm nhà thằng cả, ai dám đi……Bà già tôi sẽ không thuận theo, về sau đừng có nghĩ sẽ lấy được đồ vật gì từ tay tôi."

Dung Văn Trạch không cho là đúng, trên tay mẹ già của ông ta thì có bao nhiêu tiền?

Còn không phải là ba trăm đồng tiền lần trước sao? Còn có thể vắt được bao nhiêu nữa chứ?

Bà Dung nhìn thấy biểu cảm của ông ta, thì đã biết ông ta đang nghĩ gì, "Con thật sự cho rằng mẹ chỉ có ba trăm đồng thôi sao?"

Dung Văn Trạch cả kinh, "Mẹ, trên tay mẹ có nhiều hơn ba trăm sao?"

Bà Dung cười lạnh một tiếng, sau đó không nói lời nào mà đứng dậy dời đi.

Dung Văn Trạch ngẩn người……Như vậy là có hay không có?

Dung Mạn Mạn nhìn người đang suy nghĩ, tròng mắt xoay chuyển một cái, sau đó nhỏ giọng nói:

"Ba, cho dù bà nội có tiền thì có thể so sánh với người đàn ông mà Dung Yên gả qua sao? Con nghe nói……Là người nhà họ Tần, tùy tiện cho anh cả, anh hai, anh ba một cái chức vị thì về sau đã đủ làm rạng rỡ tổ tông. Hôm nay là cơ hội tốt……"

Dung Văn Trạch nâng mắt nhìn cô ta, "Con coi trọng người đàn ông của Dung Yên đúng không?"

Nói thẳng ra như vậy làm mặt Dung Mạn Mạn đỏ lên, "Con……" Cô ta không thể phủ nhận được, bởi vì trong sân này không còn ai khác, mà cô ta lại cần sự trợ giúp của ba mình.

Ba của cô ta không có lợi thì chắc chắn sẽ không làm, nếu có lợi thì ông ta sẽ muốn giúp cô ta.

Nào biết, hiện thực lại đánh cho cô ta một đòn cảnh cáo.

"Đừng có nằm mơ, chỉ dựa vào con sao?" Bẻ mặt của Dung Văn Trạch không kiên nhẫn, "Con đẹp hơn so với Dung Yên sao? Hay là con có học thức hơn cô ta? Được rồi, đừng suy nghĩ về chuyện không có khả năng nữa, con xem xét những người khác thì vẫn thực tế hơn. Còn có, nghe lời bà nội con, đừng đi tìm bọn họ, đến lúc đó lại đắc tội với bọn họ.

Trước kia anh cả của ông ta rất dễ nói chuyện, có thể không so đo một số chuyện.

Nhưng mà bây giờ không giống, anh cả ông ta lại trở nên dữ dằn như vậy.

Nếu biết là Mạn Mạn nhớ thương chồng của con gái mình thì anh cả sẽ không xông đến đánh c.h.ế.t bọn họ sao?

Dung Mạn Mạn mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên là không thể tin được lời vừa nghe, "Ba, không phải con mới là con gái ruột của ba sao?"

Có ba ruột nào chửi bới con gái mình như vậy?

Hơn nữa, ngoại trừ xinh đẹp thì cô ta kém Dung Yên kia ở chỗ nào?

"Đọc sách thì có lợi ích gì? Còn không phải là con mọt sách hả?"

Dung Văn Trạch càng thêm không kiên nhẫn, "Mọt sách là sinh viên, sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công công việc không cần tìm nữa, hơn nữa còn được ngồi văn phòng, nếu như con có bản lĩnh, vậy thì cũng tìm một việc như thế đi?"

Một nữ công nhân ở xưởng, so với một người ngồi văn phòng……So cái rắm.

"Được rồi, đừng gây chuyện."

Nói xong câu đó, ông ta cũng mặc kệ sắc mặt của Dung Mạn Mạn như thế nào, trực tiếp đi vào nhà.

So với việc đi làm khó cả nhà anh cả, ông ta vẫn tò mò việc trong tay mẹ già có bao nhiêu tiền hơn……Không chừng trước kia ông già đã để lại bảo bối gì đó cho bà già!

Dung Mạn Mạn ở trong sân tức giận đến phát run.

Loading...