Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 214

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:09
Lượt xem: 101

Mặc dù Hứa Quế Lan rất thấp thỏm, nhưng vẫn là không chút do dự đi theo.

"Ngồi đi!" Dung Yên cũng ngồi xuống.

Hứa Quế Lan làm theo, cô ấy hết sức cẩn thận ngồi xuống, cả người... Cả người trên dưới đều lộ ra vẻ khẩn trương.

Dung Yên nhìn về phía cô ấy: "Cô thả lỏng một chút, trước tiên tôi sẽ xem mạch cho cô đã”

Hứa Quế Lan vừa nghe được là phải bắt mạch, dĩ nhiên biết phải làm sao, trực tiếp đưa tay trái ra, sau đó đặt ở trên bàn.

Vẻ mặt cô ấy khẩn trương... Không phải cô ấy muốn như vậy, chẳng qua là cô ấy không có biện pháp khống chế cảm xúc của mình.

Bởi vì cô ấy sợ sẽ nghe được tin tức xấu.

Dung Yên đặt hai ngón tay lên mạch đập chỗ cổ tay của cô... Một phút sau, "Đổi một cái tay khác."

Hứa Quế Lan vội vàng đổi tay.

Dung Yên lại bắt mạch lần nữa.

Hứa Quế Lan nhìn dáng vẻ cau mày của cô, trái tim lạnh thành băng.

Chẳng lẽ cô thật sự không thể sinh?

Quả thực không nhịn được, vì vậy liền hỏi thành tiếng: "... Tôi như thế nào? Không thể sinh sao?"

Dung Yên hỏi: "Trước kia cô đã từng đi khám ở bệnh viện đúng không? Còn uống qua rất nhiều thuốc?"

Hứa Quế Lan gật đầu.

"Tôi đã kết hôn được nửa năm rồi mà trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, mẹ chồng tôi liền tìm cho tôi một ít phương thuốc cổ truyền, nhưng mà sau khi tôi uống xong cũng không có hiệu quả gì, sau đó mẹ chồng tôi lại tìm cho tôi một ít... Tôi cũng uống, nhưng vẫn không có thai, vì vậy tôi đã lén đi bệnh viện kiểm tra một chút……Bác sĩ nói thân thể khỏe mạnh của tôi đã bị những phương thuốc bậy bạ kia tàn phá, muốn sinh con thì sẽ vô cùng khó khăn..."

Bác sĩ vừa nói ra lời này thì cô ấy đã cảm giác như bầu trời của chính mình muốn sụp đổ.

Dung Yên nghe được những lời này thì biểu tình của cô cũng có chút vi diệu.

Dưới tình huống nào... mà xem bệnh còn phải lén đi?

"Mẹ chồng cô không muốn để cho cô đi bệnh viện à?"

"......Mẹ chồng tôi có chút keo kiệt, mẹ chồng tôi không thích tôi đi bệnh viện tiêu tiền, mẹ chồng nói phương thức cổ truyền đã truyền từ thế hệ trước xuống, …... Mẹ chồng tôi nói là nó có ích hơn phương thuốc bệnh viện cho nhiều……Mẹ chồng tôi nói bác sĩ kia khai gian bệnh chỉ để kiếm tiền.

Dung Yên: ... ?

Cái miệng mở miệng hay ngậm miệng đều là mẹ chồng tôi mẹ chồng tôi... Người này thật sự không có vấn đề sao? Có cần đi khám não không?

"Vậy cô cứ nghe lời mẹ chồng như thế à?"

Hứa Quế Lan không nghe ra ý khác trong câu nói của Dung Yên.

"Mẹ chồng tôi là trưởng bổi trong nhà, ăn muối còn nhiều hơn so với cơm tôi ăn, bà ấy có kinh nghiệm sống phong phú, khẳng định có hiểu biết hơn tôi nên tôi nghe bà ấy cũng là không sai."

Khóe miệng Dung Yên giật một cái, cô gọi với ra ngoài sân: "Thím Kim, thím đi vào một chút."

Thím Kim vừa nghe là gọi bà ấy, vì vậy liền vội vàng đi vào, "Yên Yên, thế nào rồi?"

Dung Yên nhìn về phía bà ấy, "Thím Kim, thím dẫn cháu gái về đi! Cháu không chữa"

Sắc mặt Hứa Quế Lan trắng nhợt, sao lại không chữa? Là do cô thật sự không thể trị?

Mà đầu óc thím Kim trống rỗng, bà ấy ngẩn ra, liền nghiệm ra sự khác biệt bên trong lời nói của Dung Yên.

Dung Yên nói là không chữa, cũng không phải là nói không trị được.

Vì vậy liền vội vàng hỏi: "Yên Yên, thân thể con bé có thể chữa trị không?"

"Vấn đề rất lớn, năm xưa bị thuốc làm hỏng thân thể, còn có thể điều trị, nhưng mà cháu không muốn chữa." Lúc Dung Yên nói ra lời này, cũng không sợ đắc tội người khác.

Thím Kim nghe được lời này, bà ấy lại cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, cái gì gọi là bị thuốc phá hủy thân thể?

"Tại sao lại không muốn chữa? Là vấn đề tiền sao? Con bé sẽ trả mà”

Vốn trong lòng Hứa Quế Lan đã như tro tàn, nhưng mà lúc nghe được là có thể trị thì cô ấy lại dấy lên hy vọng lần nữa.

Mặt cô ấy đầy lệ nóng nhìn về phía Dung Yên.

"Dung Yên, tôi sẽ đưa tiền, bao nhiêu tiền tôi cũng cho, van cầu cô chữa lành bệnh cho tôi, tôi chỉ muốn sinh một đứa bé..."

Vừa nói, cô ta bịch một tiếng liền quỳ gối ở trước mặt Dung Yên: "Tôi cầu xin cô..."

Dung Yên nhìn Hứa Quế Lan đang quỳ xuống, sắc mặt có chút khó coi.

Vẻ mặt của thím Kim cũng hơi thay đổi.

Mà mẹ Dung đang ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên này thì lập tức chạy vào.

Bà ấy hỏi cũng không hỏi, đã trực tiếp kéo người đứng lên, "Cô đang quỳ ai đó? Con gái tôi nói không chữa, vậy thì không chữa."

Bà ấy hối hận rồi, sớm biết vậy thì cũng không nên để cho con gái đồng ý chuyện này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-214.html.]

Lúc này thím Kim cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Dung Yên nhìn về phía thím Kim, "Thím Kim, trước hết thím để cho cô ấy đừng khóc nữa, ngoài ra để cho cô ấy chờ ở bên ngoài, cháu có lời muốn nói cùng với thím."

Thím Kim hoàn hồn, liên tục không ngừng nói: "... Ôi, được."

Quay đầu, "Quế Lan, cháu đừng khóc, nhanh đi ra bên ngoài đợi một lát, thím nói chuyện với Yên Yên trước."

Hứa Quế Lan chỉ đành phải lau nước mắt rồi đi ra ngoài.

Thím Kim thấy cô ấy đã đi ra ngoài, liền không kịp đợi mà hỏi: "Yên Yên, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Bà ấy không cho rằng là Dung Yên là người không hiền lành như vậy, rõ ràng có thể chữa hết, nhưng lại không chữa.

Dù sao cũng phải có nguyên nhân gì chứ?

Dung Yên nhìn thẳng về phía bà ấy: "Thím Kim, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, đúng là cháu có thể chữa khỏi bệnh của cô ấy, nhưng mà phải để cho mẹ chồng cô ấy đi cùng đến đây. Nếu không cháu sẽ không chữa cho cô ấy"

"Lời này của cháu là có ý gì? Là để cho mẹ chồng Quế Lan tới, thì sẽ chữa cho con bé sao?" Thím Kim tỏ ra không hiểu.

"Cháu nói cho thím nói hiểu rõ một chút vậy! Cháu gái này của thím không được, đầu óc của cô ấy đã bị mẹ chồng mình tẩy não rồi, mới vừa nói mấy câu thôi mà cô ấy há mồm ngậm miệng đều là mẹ chồng tôi thế này, mẹ chồng tôi thế kia..."

Thím Kim có chút sững sờ, "Cái này, có vấn đề gì không? Chỉ nói lên con bé là một đứa con dâu hiếu thuận mà thôi”

"Cô ấy hiếu thuận là chuyện của cô ấy, nhưng mà cháu thì không muốn rước lấy phiền phức, tiết lộ cho thím một chuyện! Sở dĩ thân thể của cô ấy trở thành như thế này, chắc là do những loại thuốc kia của mẹ chồng cô ấy làm phá hủy. Cho nên, nếu như cháu kê thuốc, lỡ như bị mẹ chồng cô ấy phá hủy, vậy thì cuối cùng vẫn sẽ tìm tới cháu tính sổ”

Mẹ Dung há hốc mồm: ……

Mặt của thím Kim lại càng khiếp sợ, "Cháu nói thân thể của Quế Lan, là do thuốc của mẹ chồng làm hại? Chuyện này sao có thể? Bà ta không muốn ôm cháu sao?"

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng…….Trên đời này làm gì có mẹ chồng nào lại không muốn ôm cháu chứ?

"Cháu đã bắt mạch rồi, thân thể của cô ấy đã bị những thứ thuốc kia làm hỏng rồi, hơn nữa dược tính còn có chút mạnh, nếu như muốn giải quyết…….Phải dùng rất nhiều dược liệu trân quý, cũng phải tốn một số tiền không nhỏ. Hơn nữa, cô ấy vẫn nên giải quyết cho tốt chuyện trong nhà thì hơn, loại thuốc này, cũng chỉ có thể là người thân nhất trong nhà mới làm được, thím nói xem người này sẽ là ai? Là chồng cô ấy? Hay là ba mẹ cô ấy? Đừng quên, những thứ thuốc đó là do ai tìm tới? Là ai không cho cô ấy đi bệnh viện khám bệnh?"

Còn nguyên nhân thì Dung Yên cũng không biết, có lẽ ngay từ đầu gia đình này chỉ muốn thao túng con dâu mới về, để cho cô ta làm nhiều việc, lại không nghĩ tới sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế này.

Đương nhiên, những cái này chỉ là do Dung Yên phỏng đoán, còn rốt cuộc chân tướng cụ thể thế nào thì đó là công việc của công an.

Thím Kim nghe xong cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời không tiêu hóa nổi.

Mẹ Dung cũng cảm thấy rằng hình như con gái bà phân tích đúng…..Nhưng sao vẫn cứ thấy mơ hồ thế nào ấy nhỉ?

Đương nhiên, cho dù bây giờ trong lòng bà có bao nhiêu nghi vấn đi chăng nữa thì cũng sẽ không hỏi ra miệng ngay bây giờ, khiến cho con gái khó xử.

“Thím Kim này, hay là chị quay về trước đi nhé.”

Không trị, kiên quyết không trị, thân thể đó là một phiền toái cực kì lớn.

Hơn nữa, nếu chuyện này thật sự giống như những gì con gái bà vừa suy đoán…..Một người mẹ chồng hạ thuốc cho con dâu để con dâu không thể mang thai, vậy chẳng phải là quá ác độc rồi sao??

Không, thậm chí hành động đó không phải là do người làm nữa rồi!

Người như vậy, nhất định phải tránh thật xa.

Không thể trách bà không có lòng thương được…..Con gái của ai người đó thương, bà cũng sẽ lo lắng cho con gái nhà mình.

Thím Kim có hơi loạn, nhất thời cũng không nghĩ được gì, cho nên cũng cảm thấy nên quay trở về trước thì tốt hơn.

Bà ấy lung tung gật đầu: ”Được.”

Nhưng ngay tại lúc này, Hứa Quế Lan nguyên bản đã rời đi lại từ bên cạnh vọt ra, thần sắc vô cùng kích động.

“Không thể nào, mẹ chồng tôi không thể đối xử với tôi như vậy được, chắc là cô nhầm rồi!”

Thanh âm kêu lên còn đặc biệt lớn.

Lúc này, sắc mặt ba người khác ở trong phòng không được tốt cho lắm.

Thím Kim vội vàng quát to: “Quế Lan, cháu làm trò gì vậy?”

Hứa Quế Lan lệ rơi đầy mặt nhìn thím Kim: :Cô cả, mẹ chồng cháu tốt lắm, bà ấy không thể hại cháu thành bộ dáng này được.”

Thím Kim cũng cảm thấy không thể nào.

Nhưng mà, việc này nói như thế nào nhỉ…..Nếu thật sự không có mờ ám gì thì sao Dung Yên lại đi nói mấy lời đó được chứ.

Sâu trong lòng bà, vẫn tin tưởng lời của Dung Yên hơn.

“Chuyện này quay trở về rồi lại nói.”

“Cháu…..” Đầu óc Hứa Quế Lan rối tung, cô dứt khoát nhìn về phía Dung Yên, “Vì sao cô lại cho rằng thuốc đó là mẹ chồng tôi hạ chứ? Bà ấy vẫn luôn trông ngóng tôi sinh em bé, bà ấy vẫn luôn muốn được ôm cháu mà…..Là tại vì thân thể của tôi không biết cố gắng…..”

Dung Yên:....

Chậc, hết cứu.

Loading...