Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:57:07
Lượt xem: 80
Mẹ Dung nghe được câu cuối cùng này, bà ấy liền nói, “Đúng vậy, có người kết hôn nhiều năm rồi mới sinh con, con nhớ người phụ nữ của xưởng đường kia không? Cô ấy kết hôn mười năm mới sinh con, chuyện sinh con này cũng phải chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, đương nhiên còn có duyên phận.”
Dung Yên:……
Cô âm thầm giơ ngón tay cái lên với mẹ cô, lời này nói rất hay, đúng là rất có văn hóa, lại còn có thể nói tới thiên thời địa lợi nhân hòa.
Được rồi! Cô thật sự không được cười.
Đương nhiên thím Kim nhớ rõ người đó, bởi vì trước kia bà ấy cũng làm việc ở xưởng đường.
“Vậy được rồi, để tôi bảo cháu gái mình qua đây khám thử trước”
Sau khi nói xong câu đó, bà ấy quay người vội vàng rời khỏi.
Mẹ Dung nhìn về phía con gái, “Cái này con cũng chữa được sao?” Vậy thì có phải biết hơi nhiều rồi không?
Các bác sĩ trong bệnh viện còn phải chia ra nào là khoa sản, khoa ngoại, khoa nội, khoa nhi đấy.
“Có thể bắt mạch.” Dung Yên cũng không nói mạnh miệng, dù sao cũng phải dùng sự thật để chứng minh bản thân.
“Vậy nếu có thể trị được thì có lấy tiền không?” Lúc mẹ Dung nói câu này, bà ấy hạ thấp giọng, sợ truyền tới tai hàng xóm bên cạnh.
Tiền này, thu chứ? Vì đồng tình mà không thu tiền…… thì bà ấy sẽ thấy không thoải mái, con gái bà ấy xem bệnh cũng mệt nhọc, hơn nữa, xem bệnh mà không kê thuốc sao?
Chẳng lẽ còn phải bù tiền của mình?
“Đương nhiên là phải lấy tiền, con không làm không công.” Chữa bệnh lấy tiền không phải là chuyện đương nhiên sao?
Hơn nữa đó chỉ là cháu gái của thím Kim, cũng đâu phải bản thân thím Kim.
Nếu như cô thật sự nhìn ra được vấn đề rồi chữa khỏi, chẳng lẽ họ còn không muốn chi tiền?
Làm việc thiện, đó là do cô muốn làm, chứ không phải vì đạo đức bắt buộc làm.
“Được rồi, mẹ, chuyện này còn xa lắm, đợi khám xong rồi nói sau.”
“Được rồi! Mẹ không quan tâm nữa” Đúng là đợi sau khi người đến khám bệnh đã rồi tính tiếp.
"Chính là nơi này." Dung Văn Minh dừng xe đạp lại, đi xuống dưới.
Sau đó dựng xe đạp rồi nói với người trông cửa, "Thầy Đổng."
Thầy Đổng ngẩng đầu xem……Vừa mới thấy thì rất sốc, thiếu chút nữa ông ấy đã nhảy dựng lên.
"Cậu, Dung, Dung Văn Minh?"
Đây là người hay là quỷ.
Phi phi phi……Ban ngày ban mặt đến đây, nhất định là người, không thể nào là quỷ được.
Không đúng, không phải là đã nói người này sẽ đi rồi mà?
Lúc Dung Văn Minh bị thương, trạm máy móc nông nghiệp còn cố ý cử một người đi thăm, lúc ấy trở về còn nói người chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi.
Bây giờ……Thầy Đống đánh giá Dung Văn Minh trên dưới một phen, như này muốn sống thêm vài thập niên nữa thì cũng không có vấn đề gì.
Cho nên rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Vốn dĩ Dung Văn Minh không nghĩ gì, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của ông lão, ngay sau đó đã nghĩ đến.
Ông ấy cười lớn một tiếng, "Thầy Đổng, thầy yên tâm, tôi là người sống, vết thương lần trước đã được chữa khỏi."
Thầy Đổng nghe được lời này thì ngạc nhiên không thôi.
"Vận may của cậu không tồi, xem ra sau này sẽ có phúc lớn để cậu hưởng rồi."
Không phải đều nói sao? Những người như này thì sẽ có hạnh phúc cuối đời. Người đã sắp chết, thế mà còn có tinh thần tốt như vậy sống dưới ánh mặt trời, nhất định là được tổ tông phù hộ rồi.
Dung Văn Minh thích nghe những lời nói như vậy, ông ấy có con gái và con rể tốt như thế, đương nhiên cuộc sống về sau sẽ càng tốt hơn.
"Đúng vậy, có phúc lớn! Thầy Đổng, đây là con rể của tôi, tôi có chút việc……Mấy người thầy Trương có ở đây không!"
Thầy Đổng vội vàng nói: "Có, mọi người trực tiếp đi vào là được."
"Được." Dung Văn Minh đẩy xe đạp đi vào trong trạm máy móc nông nghiệp.
Tần Dã đi theo phía sau.
Thầy Đổng nhìn bóng dáng kia, không khỏi cảm khái:
Con rể Dung Văn Minh lớn lên thật là cao lớn, rất không tồi.
Nhưng mà nghe nói con gái ông ấy đã xuống nông thôn rồi mà? Chẳng lẽ là đã trở lại?
Trước tiên không nói đến chuyện của con rể Dung Văn Minh, tự nhiên nhìn thấy Dung Văn Minh xuất hiện với thân thể khỏe mạnh thì chắc chắn mấy người thầy Trương ở bên trong cũng sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Dung Văn Minh quen cửa quen nẻo đi đến kho hàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thầy Trương đang ngồi xổm ở dưới mặt đất mân mê cái gì đó.
Thầy được bạn bè, trong lòng ông ấy cũng rất vui vẻ, vì vậy âm lượng cũng tăng lên một ít: “Lão Trương.”
Thầy Trương nghe thấy có người kêu ông, hơn nữa giọng nói này còn rất quen thuộc, vì thế vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt vỡ vụn tại chỗ, ông ấy không chú ý, đặt m.ô.n.g ngồi trên mặt đất.
“Ông, ông……” Không phải đã c.h.ế.t sao?
“Lão Trương, ông yên tâm, tôi vẫn còn sống!” Nhờ vào phản ứng lúc trước của ông Đổng, cho nên ông ấy cũng biết biểu cảm này có ý nghĩa gì.
Ông Trương hoàn hồn, vội vàng đứng lên, ông ấy bước nhanh đến trước mặt Dung Văn Minh, biểu tình vui mừng,
“Ông thật sự còn sống sao? Vết thương đã tốt chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-213.html.]
Lúc ấy bị thương nặng như vậy, bác sĩ đều nói về nhà chờ.
Kết quả……Người không chết, còn sống rất tốt, xem thân thể này, hình như còn béo hơn một chút so với lúc trước.
Điều này thật sự có chút khó tin.
“Đúng vậy, còn tốt.”
“Vậy trong khoảng thời gian này là ông đi chữa bệnh à? Trách không được lần trước tôi đi đến nhà ông, cả gia đình ông đều không có ở nhà, tôi có hỏi thăm láng giềng của ông thì bọn họ nói ông đã xuống nông thôn.”
Bởi vì người ông hỏi không phải là thím Kim, nên hỏi một câu thì đã hết ba câu là người kia không biết.
“Ông không có chuyện gì thì tốt rồi!”
Ông thật lòng vui mừng cho Dung Văn Minh.
Dung Văn Minh nhìn thấy ông thì cũng rất vui vẻ, “Lần sau có rảnh thì ghé qua nhà tôi uống rượu, đúng rồi, đây là Tiểu Tần, con rể của tôi, lần này tôi tới là muốn mượn ông một ít dụng cụ tiện tay, con rể của tôi muốn sửa một ít đồ vật, dùng xong dụng cụ thì sẽ trả về vị trí cũ.”
Thầy Trương vừa nghe thấy lời này, liền nhìn về phía Tần Dã.
“Lão Dung, con rể của ông không tồi nha!”
“Đúng là không tồi, đứa nhỏ này thành thật lại hiếu thuận.” Dung Văn Minh không keo kiệt mà khen ngợi.
Thầy Trương cười to, “Vậy thì ông có phúc rồi, đúng rồi, muốn mượn dụng cụ đúng không! Ở trên giá kia, tự mình lấy là được.”
Dung Văn Minh lập tức nói với Tần Dã: “Tiểu Tần, con qua bên kia lấy đi!”
Tần Dã lập tức đi về phía cái giá kia ……
“Lão Dung, con rể của ông đang làm gì?” Ông Trương tò mò hỏi.
“Bây giờ nó không đi làm ở nhà máy……” Câu tiếp theo Dung Văn Minh còn chưa nói xong thì đã bị ông Trương đoạt trước một bước, “Nếu mà không đi làm, vậy thì cậu ấy có thể đến trạm máy móc nông nghiệp, bên này đúng lúc có người vừa nghỉ việc, có thể sắp xếp cho cậu ấy tiến vào.”
Đương nhiên, việc này cũng phải nhìn mặt mũi của ông, chủ yếu là bạn bè của mình, con rể của bạn……Còn không phải tương đương với con rể của mình hay sao?
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, công việc này tất nhiên muốn để lại cho người của mình.
Dung Văn Minh nghe được lời này của ông Trương thì biết ông Trương sẽ không nói suông.
Ông ấy cười từ chối, "Không cần, con gái và con rể của tôi đang là sinh viên, năm nay bọn họ thi lên đại học, còn phải đi học."
Ông Trương đến nghe nói như vậy, lập tức liền giơ ngón tay cái lên, "Ôi chao, đây là người có ăn học nha! Người có ăn học tốt! Sinh viên tốt!"
Ông là thật lòng thấy vui mừng cho bạn cũ.
Con gái và con rể đều có tiền đồ, sau này sẽ không có người chê cười ông ấy không có con trai nữa.
Hai người trò chuyện một lúc lâu.
Bên kia Tần Dã đã sớm chọn xong dụng cụ, chẳng qua là thấy cha vợ cùng vị thầy Trương kia trò chuyện nhiệt tình, vì vậy cũng không có tiến lên quấy rầy.
Cũng may Dung Văn Minh cũng biết xong hết rồi, "Vậy được, hôm nay làm chậm trễ ông rất nhiều thời gian, vậy chúng tôi đi về trước, ngày khác chúng ta trò chuyện tiếp."
"Được, vậy thì ngày khác trò chuyện tiếp." Thầy Trương cũng đến ca, cứ một mực trò chuyện tiếp thì cũng không tốt.
Dung Văn Minh cùng Tần Dã rời kho hàng.
Bọn họ đạp xe đạp trở lại nhà...
Sau khi về đến nhà, Tần Dã liền đi mân mê đống rách nát kia.
Dung Yên nhìn thấy anh cũng không muốn nói nhiều, cũng sẽ không hỏi nhiều.
Mà cháu gái của thím Kim thì buổi tối tám giờ mới tới.
"Yên Yên mẹ..."
Lúc này cả gia đình Dung Yên đang ở trong sân hóng mát! Bọn họ đang ăn dưa hấu được làm lạnh bởi nước giếng.
Dưa hấu này là chạng vạng tối Dung Yên đi dạo xung quanh mua về, vẫn làm lạnh ở trong giếng nước.
Nghe được tiếng gõ cửa.
"Mẹ, là thím Kim tới đây!"
"Mẹ đi xem một chút." Mẹ Dung đứng lên đi mở cửa, khi thấy thím Kim cùng cháu gái của bà ấy liền biết ý đồ bọn họ tới đây.
"Chào thím!" Cháu gái thím Kim có chút câu nệ chào một tiếng, cô ấy tên là Hứa Quế Lan.
Mẹ Dung lập tức nói: "Mau vào."
Thím Kim khẽ đẩy cháu gái nhà mình một chút, sau đó đi vào.
Thấy trong sân đang ăn dưa hấu thì có chút ngượng ngùng, đúng là tới không phải lúc, nếu là đến chậm một bước thì tốt hơn.
"Ăn một miếng dưa hấu trước đi" Mẹ Dung cầm hai miếng tới, cho thím Kim và Hứa Quế Lan một miếng.
Hứa Quế Lan câu nệ không thôi, cô ấy là ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.
Nhưng mà thím Kim cũng không phải là người có tính tình ngượng ngùng, hai nhà bọn họ cũng thường xuyên cầm chút đồ ăn ngon đưa tới đưa đi.
"Quế Lan, ăn trước rồi nói sau."
Lúc này Hứa Quế Lan mới ngượng ngùng ăn.
Chờ sau khi ăn xong, thím Kim liền không kịp đợi nhìn về phía Dung Yên, "Yên Yên, thím đã dẫn người tới rồi, bây giờ cháu có tiện xem cho con bé không?"
Dung Yên gật đầu, sau đó bảo Hứa Quế Lan cùng cô đi vào gian nhà chính.
"Đi thôi, đi cùng tôi."