Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:56:48
Lượt xem: 96
Đó chính là tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô ta.
Đợi khoảng nửa tiếng, khi sự kiên nhẫn của cô ta sắp cạn kiệt, liền nhìn thấy Dung Yên dẫn đầu nhóm người đi ra ngoài.
Khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt của Dung Yên…… Còn có Tần Dã và cặp song sinh, tia hy vọng cuối cùng mà cô ta tự lừa mình dối người đã hoàn toàn biến mất.
Trong mắt tràn đầy hung ác, con tiện nhân này…… Vì sao cô ta không c.h.ế.t ở đại đội Tần gia?
Dung Yên bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, cảm giác được một luồng ác ý nồng đậm, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy ai cả.
Tần Dã đi bên cạnh cảm nhận được sắc mặt của cô không đúng, vì thế liền nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Vợ, sao vậy?”
Dung Yên cảm nhận được luồng ác ý kia hình như lại biến mất không thấy đâu nữa, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
“Không sao đâu, đi thôi!”
“Được!”
Mấy người bọn họ xách đồ ăn, cùng nhau đi bộ về nhà……
Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa, lúc này Từ Khả mới bước ra khỏi góc đường.
Đôi mắt cô ta ánh lên sự ghen tị.
Con tiện nhân Dung Yên…… Vậy mà còn xinh đẹp hơn lúc cô ta rời đi.
Cơn đau do móng tay cứa vào lòng bàn tay khiến cô ta bừng tỉnh khỏi cơn ghen tức, cười lạnh một tiếng, mặc kệ con tiện nhân đó quay lại vì lý do gì thì cô ta nhất định sẽ không để con tiện nhân kia sống tốt.
Nghĩ đến đây, mặt cô ta không cảm xúc, lập tức xoay người rời đi……
Dung Yên không biết Từ Khả đã biết cô và Tần Dã cùng nhau trở về thành phố, cho dù biết thì cô cũng hoàn toàn không để ý.
Khi cả nhà bọn họ đi ngang qua con hẻm trên đường về nhà, bọn họ lại thu hút sự chú ý của hàng xóm.
“Về rồi đấy à?” Mẹ Dung đang dọn dẹp, nhìn thấy mấy người bọn họ về nhà liền dừng công việc dọn dẹp.
Tần Dã lập tức bước đến cầm lấy cây chổi trong tay bà ấy, “Mẹ, mẹ đi ăn cơm đi, chỗ này để con dọn cho.”
Mẹ Dung thật sự cảm thấy hơi đói bụng, “Vậy được.”
Dù sao nếu thật sự phải một mình dọn dẹp nơi này thì cũng không thể nào dọn dẹp xong trong nửa ngày được.
Dung Văn Minh xách đồ ăn về, trước khi đi ăn cơm bọn họ có cầm theo hộp đựng cơm.
“Mẹ Yên Yên, mau đến ăn, tôi mua cho bà món bắp cải xào thịt xông khói mà bà thích nhất đó”
Trong lúc Dung Văn Minh nói chuyện, ông ấy đã đặt hộp cơm mang về lên bàn đá trong sân.
Mẹ Dung vừa đi vừa nói: “Không phải nói ông mua đại món gì về là được rồi sao? Đặc biệt nấu cái gì chứ?”
Nhưng mà, khi bà ấy bước đến, nhìn thấy đồ ăn phong phú trên bàn đá, khóe miệng bà ấy không nhịn được nhếch lên... Rõ ràng là bà ấy rất vui vẻ.
Không có cách nào, ba ngày ở trên tàu lửa, miệng bà ấy bị phồng rộp vì ăn đồ khô mang theo.
Trong khoảng thời gian này, cái miệng được chiều quen cũng phải chịu ấm ức mấy ngày rồi, bà ấy cũng cần được ăn ngon.
“Con đi dọn phòng đây.” Phòng của Dung Yên ở tầng hai, cô muốn đi quét dọn một chút, như vậy thì tối nay có thể ở được rồi.
Mẹ Dung nghĩ tới điều gì đó liền nói: “Cái giường kia không được đâu, quá nhỏ rồi, dù sao cha con cũng không làm được nhiều việc, sao con không nói cha con đến chợ xem thử có cái giường nào không…… Bảo cha con mua một cái.”
“Không cần đâu! Dù sao thì tụi con cũng không ở đây mấy ngày, chúng ta sẽ dọn sang căn nhà mới ở” Dung Yên có ý định sẽ dọn dẹp sạch sẽ căn nhà kia trong vòng mấy ngày này, sau đó cả nhà họ chuyển sang đó ở.
Bên đó có nhiều phòng, hơn nữa còn rộng rãi, điều quan trọng nhất là gần đại học Bắc Đại hơn.
Mẹ Dung ngẫm lại thấy cũng phải, nếu như bọn họ thật sự chuyển sang bên kia ở sớm như thế, vậy thì đúng là không cần phải lãng phí số tiền mua giường này, lúc bà ấy đang định mở miệng nói đồng ý.
Dung Văn Minh ở một bên nói: “Mua một cái đi! Dù sao cũng không tốn bao nhiêu, ít nhất thì mấy ngày này có thể ngủ thoải mái hơn. Cha đến chợ đồ cũ bên kia xem thử, biết đâu lại có thể mua được cái giường rẻ chút.
Mẹ Dung nghe ông ấy nói như vậy, cũng không có ý định phản đối.
“Vậy được, ông mau đi đi.”
Dung Văn Minh nhìn bà ấy, “Bà đưa cho tôi ít tiền đi! Trong tay tôi không có tiền thì sao mà mua được.” Tiền của hai vợ chồng bọn họ đều do mẹ Dung quản lý, ông ấy không nhúng tay vào.
Mẹ Dung cũng biết ông ấy không tiền, có thì cũng không nhiều hơn năm đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-201.html.]
Cho nên bà ấy đặt đôi đũa xuống, chuẩn bị lấy tiền ra……
Nhưng mà, Dung Yên đi từ trong phòng ra nhanh hơn bà ấy một bước, lập tức lấy ra năm mươi đồng nhét vào tay cha Dung.
“Mẹ, mẹ đừng lấy tiền ra nữa, con đưa tiền cho cha, tiện thể lát nữa khi cha về thì mua thêm vài món ăn đem về nhà.”
“Số, số tiền này nhiều quá, cha lấy mười đồng là được rồi……” Dung Văn Minh muốn trả lại số tiền dư thừa.
“Cha cứ cầm đi! Mấy ngày nay chắc phải mua thêm nhiều đồ lắm, cha cứ cầm tiền là được rồi.” Dung Yên không cho phép cha mình từ chối, còn tiện thể lấy ra rất nhiều loại phiếu, “Mấy cái phiếu này cha cũng cầm đi, nếu như chỉ cầm theo tiền thì cha cũng không mua được đồ đâu.”
Dung Văn Minh thấy thái độ của con gái kiên quyết như vậy, cũng đành phải bỏ tiền và phiếu vào túi, “Vậy được, cha đi đây.”
Ông ấy dắt chiếc xe đạp kiểu cũ của mình ra ngoài.
Dung Yên xuống lầu tìm cái xô, cô xách cái xô lên phòng lau chùi……
Dung Văn Minh đạp xe đến chỗ chợ đồ cũ.
Ở gần chợ đồ cũ, Dung Toàn Côn vốn muốn về nhà, nhưng khi anh ta nhìn thấy bác cả đang đạp xe, trong mắt anh ta đầy vẻ khó tin.
Bác cả? Người này vẫn còn sống à?
Vừa nhìn thấy Dung Văn Minh sắp đi mất không còn bóng dáng, anh ta không hề do dự mà đuổi theo.
Sau khi anh ta tìm được người, liền nhìn thấy bác cả đang mua giường.
Suy nghĩ một lúc, anh ta vẫn bước đến, “Bác cả!”
Dung Văn Minh nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy người kia là cháu trai lớn của mình, sắc mặt ông ấy trở nên lạnh lùng.
“Sao cậu lại ở đây?”
Dung Toàn Côn đánh giá tinh thần, sắc mặt của bác cả…… Ông bác này, đâu có giống như người sắp c.h.ế.t chứ.
Đây là đi đâu chữa bệnh vậy? Thế mà lại dưỡng bệnh tốt như vậy?
Điều quan trọng nhất là bộ trang phục này, nhìn có vẻ là loại quần áo rất đắt tiền, còn nữa…… Ông ấy còn mang giày da? Cái này nếu như anh ta nhớ không lầm…… Lần trước ở cửa hàng Hoa kiều thì đôi giày da này hình như có giá năm mươi đồng! Đắt lắm đó.
Bác cả của anh ta đã già như vậy rồi, thế mà còn mang một đôi giày da trị giá năm mươi đồng, nghĩ đến đây, trong lòng anh ta vô cùng ghen tỵ.
Suy nghĩ thay đổi, nhưng anh ta không thể hiện điều đó trên khuôn mặt.
“Lúc nãy cháu làm việc ở gần đây, không ngờ lại nhìn thấy bác cả…… Bác cả, bác về khi nào vậy? Bà nội đã nhớ thương mọi người hơn nửa năm nay rồi đó, không biết khi nào bác cả mới sang thăm bà nội vậy?”
Đôi giày da của Dung Văn Minh được Dung Yên mua trong siêu thị không gian, ông ấy vốn dĩ không mang đôi giày này, chẳng qua hôm qua lúc ở trên tàu lửa, khi ông ấy bưng chậu đến nhà vệ sinh đổ nước thì có một cậu bé nghịch ngợm chạy đến đụng phải chậu nước, nước trong chậu đổ hết xuống giày, cho nên ông ấy mới đổi sang giày da, sau khi xuống tàu hỏa vẫn chưa kịp thay.
Ông ấy đâu có biết rằng bản thân mình mang giày da lại khiến cháu trai lớn ganh tị, nhưng mà cho dù ông ấy biết thì cũng sẽ không để trong lòng.
“Vừa trở về, rất bận, sau này có thời gian sẽ đến.”
Nói xong câu đó, sắc mặt ông ấy trở nên lạnh lùng, quay người lại, hoàn toàn không muốn nói thêm lời nào nữa.
Dung Toàn Côn nhìn thấy bác cả lạnh lùng như vậy, vẻ mặt của anh ta có chút xấu hổ.
Nhưng mà, bây giờ anh ta cũng không muốn rời đi như vậy, “Bác cả, sao bác lại mua giường vậy? Giường ở nhà hỏng rồi à?”
Dung Văn Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“Dung Toàn Côn, nếu tôi nhớ không lầm thì hai nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ, cho nên cậu cũng đừng gọi tôi là bác cả, cần làm gì thì mau đi làm đi.”
Ông ấy hoàn toàn thể hiện sự chán ghét của mình trên mặt.
Nghe những lời này, khuôn mặt Dung Toàn Côn tràn đầy tức giận, mặt càng đỏ hơn…… Đương nhiên là đỏ bừng lên vì tức giận, bởi vì lời này của bác cả khiến mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
“…… Bác cả, chúng ta chính là người một nhà, sao có thể thật sự cắt đứt quan hệ được chứ? Chẳng lẽ bác còn giận bà nội sao? Bà nội đã già như vậy rồi, bác đừng so đo mà.”
Dung Văn Minh bị lời này của anh ta chọc giận đến nỗi bật cười: “Cậu đừng có nói linh tinh với tôi nữa, mấy người nhân lúc tôi bệnh nặng mà muốn tính kế đoạt lấy nhà của tôi…… Nhanh như vậy mà cậu đã quên rồi à? Mau cút đi cho tôi.”
Không cho Dung Toàn Côn chút mặt mũi nào.
Giọng nói của ông ấy không lớn, những người vốn đang chú ý chuyện ở chỗ này thì ánh mắt càng trở nên khác lạ.
Sắc mặt của Dung Toàn Côn đen rồi đỏ, đỏ rồi đen, anh ta không thể ở lại lâu hơn được nữa.