Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:43
Lượt xem: 109
Dung Văn Minh lập tức hỏi: “Đã trả tiền vé cho cậu ấy chưa?” Vé xe giường mềm cũng không rẻ, mà ở đây có tận 6 cái vé xe.
Tần Dã gật đầu: “Đã trả rồi.”
“Vậy thì tốt.” Dung Văn Minh cũng không muốn đi chiếm tiện nghi của người khác, rốt cuộc tiền của người ta cũng không phải đi nhặt ngoài đường.
Tiền lương của đồng chí công an cũng chỉ có từng đó, tiêu tốn nhiều như vậy thì ông thật sự không đành lòng.
Mẹ Dung cũng nhìn vé xe lửa, bà nói: “Ngày mai 8 giờ là xe sẽ bắt đầu khởi hành, vậy tối nay cả nhà ngủ sớm một chút, mai còn dậy sớm để đi.”
“Cũng được.” Cả nhà bọn họ bây giờ đã lên phòng ở trấn trên ở, một chút hành lý thì để ở đây, còn lại thì được Tần Dã mang đến bưu điện gửi vận chuyển.
Còn xe đạp…..Để ở nơi này thì không được, bọn họ lại không tính bán xe đi, cho nên Dung Yên liền lén lút âm thầm thu xe vào trong không gian.
Không chỉ có mỗi cái này, mà cô còn tính ngày mai sẽ ra khỏi phòng cuối cùng, sau đó đem mấy đồ vật để bên ngoài cũng thu vào không gian nốt.
Mỗi người lần lượt quay về phòng của mình.
Ngày hôm sau, lúc Dung Yên rời giường thì phát hiện cô là người dậy muộn nhất ở trong nhà.
“Bây giờ mới 6 giờ, mọi người dậy sớm như vậy làm gì? 8 giờ xe lửa chạy, 7 rưỡi chúng ta xuất phát là được.”
Mẹ Dung nghe con gái nhà mình nói thế thì không khỏi trợn mắt trắng.
“Chúng ta đi rồi, không cần dọn dẹp lại nơi này một chút sao? Con mau đi rửa mặt đi, cơm sáng đang chờ đấy, ăn xong thì để mẹ dọn lại cái nhà bếp lần cuối.”
Dung Yên nhún vai, được rồi, mẹ có lý.
Cô đi rửa mặt đánh răng, sau đó thì ăn cơm sáng.
Mẹ Dung thấy cả nhà đã dùng bữa xong thì nói: “Còn một ít thời gian thì mỗi người tự kiểm tra lại hành lý đi, xem có bị rơi cái gì không.”
Mọi người đồng loạt lên tiếng.
7 giờ rưỡi, cả nhà cùng nhau xuất phát.
“Đi thôi.” Dung Văn Minh thực sự rất vui mừng, bất tri bất giác mà ông đã ở đây lâu như vậy rồi, bây giờ tự nhiên có chút cảm giác nhớ nhà.
Tần Dã tỏ vẻ bọn họ đi trước đi, anh sẽ ở lại khóa cửa.
Dung Yên đi theo đằng sau, nhân lúc đám người không chú ý liền nhanh chóng quay lại sân, sau đó đem rất nhiều đồ vật thu vào trong không gian.
Người một nhà đi tới ga tàu.
Bọn họ đứng chờ một lúc thì xe lửa đến.
Chờ sau khi tất cả lên xe xong, mẹ Dung vui vẻ nói: “Giường mềm này tốt thật đấy! Quả nhiên đồ quý thì nhiều tiền, đúng là có đạo lý mà.”
.....
“Cuối cùng cũng đến trạm rồi.” Mẹ Dung nhìn thấy tàu hỏa vào trạm dừng lại, nụ cười trên mặt bà ấy không ngừng lại, “Lần này khỏe hơn lần trước nhiều.”
Dung Văn Minh cười nói: “Lần trước sức khỏe của tôi không tốt, lần này về nhà đương nhiên khác rồi.”
Ai có thể tưởng tượng được rằng một người sắp chết…… còn có thể sống khỏe mạnh chứ?
“Đừng nhiều lời, đi thôi! Chúng ta mau xuống tàu hỏa về nhà.” Mẹ Dung có chút vội vàng.
Bọn họ ở đại đội Tần gia hơn nửa năm, nhà bọn họ chắc chắn đã tích tụ rất nhiều bụi bặm, phải nhanh chóng về dọn dẹp lại mới được.
Nếu không, tối nay cả nhà bọn họ sẽ không có chỗ nào để ngủ.
Dung Văn Minh nhìn ra được vợ ông ấy đang sốt ruột, ông ấy không nói thêm gì nữa, chuẩn bị lấy túi đồ.
“Cha, để con lấy được rồi.” Tần Dã lập tức đi lấy.
Sức lực của anh khá lớn, cho nên không cần để cha vợ động tay vào.
Sao Dung Văn Minh có thể có thể để anh xách đồ một mình được, chỉ có cha vợ và con rể bọn họ là đàn ông trưởng thành.
“Con cầm mấy cái kia đi, cha cầm mấy cái này.”
Mẹ Dung cũng lên tiếng, “Tiểu Tần, đừng giành nữa, để cha con xách một ít đồ đi con.”
Tần Dã thấy mẹ vợ cũng nói như vậy, cho nên liền cầm lấy những túi đồ vừa lớn vừa nặng, còn treo thêm mấy cái túi ở trên người.
Anh đi đầu tiên…… Xem như mở đường.
Mẹ Dung theo sát phía sau, sau lưng bà ấy lại là Tần Dư…… Còn Dung Yên thì lại để Tần Mai đi trước mặt cô.
Cả nhà bọn họ ra khỏi ga xe lửa, vẫn rất khiến người khác chú ý, không nói dung mạo của Dung Yên, chính là cặp song sinh này, cũng khá gây sự chú ý.
Hơn nửa năm trôi qua, lúc đầu hai anh em Tần Dư vô cùng gầy gò, còn bây giờ đã có ngũ quan xinh đẹp.
Sau khi rời ga, mẹ Dung lập tức hỏi: “Bây giờ chúng ta về nhà thế nào đây? Ngồi xe buýt à?”
Dung Văn Minh đang muốn trả lời, đúng lúc này, một giọng nói vang lên cách đó không xa, “Tần Dã, em dâu, xem nơi này……”
Mọi người nghe thấy giọng nói, đều nhìn về phía phát ra giọng nói, sau đó liền nhìn thấy Tần Chân.
“Đây không phải là anh họ của Tiểu Tần sao? Sao cậu ấy lại đến đây chứ? Không đúng, sao cậu ấy biết hôm nay chúng ta về Bắc Kinh?" Mẹ Dung kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-199.html.]
Lúc này, Tần Chân đã chạy đến trước mặt bọn họ, anh ấy nhìn thoáng qua Tần Dã và Dung Yên trước.
Sau đó anh ấy nói với vợ chồng Dung Văn Minh rằng: “Chú Dung, thím Dung, lên xe của cháu đi! Cháu đưa mọi người về nhà.”
Mẹ Dung vẫn hỏi ra miệng: “Sao con biết hôm nay nhà chú thím về?”
Nụ cười của Tần Chân càng sâu, “Cháu có một người chiến hữu bên đó, cháu vốn muốn nhờ cậu ấy đi hỏi mọi người bao giờ thì đến đây, không ngờ lúc cậu ấy đến tìm mọi người thì phát hiện mọi người đã lên tàu hỏa rồi, cho nên cháu đã kiểm tra lịch tàu hỏa, biết được hôm nay mọi người sẽ đến nơi.”
“Đi thôi! Thím Dung, mọi người lên xe đi, cháu chở mọi người về trước nhé.”
Ban đầu, ý của ông nội cả là đưa mọi người về nhà ông ấy trước, nhưng cân nhắc đến chuyện cha mẹ vợ của Tần Dã sẽ không đồng ý, cho nên ông ấy từ bỏ ý định này, bảo Tần Chân chở bọn họ về nhà họ Dung trước.
Mẹ Dung không thể quyết định được, bà ấy nhìn Tần Dã.
Tần Dã lập tức nói: “Mẹ, vậy thì chúng ta lên xe đi.”
Mẹ Dung vừa nghe con rể đồng ý, liền mỉm cười nói với Tần Chân: “Ôi, được thôi, làm phiền cháu rồi.”
Nụ cười trên mặt Tần Chân càng thêm xán lạn: “Chúng ta đều là người một nhà, nói gì mà phiền phức với không phiền phức chứ.”
Cả nhà bọn họ đi về phía xe ô tô, lúc này mới phát hiện ra có tận hai chiếc.
“Cháu mượn bạn một chiếc xe, chú Dung và thím Dung, hai người ngồi chiếc xe này đi.”
Mẹ Dung:……
Ôi trời, điều kiện gì vậy chứ! Vậy mà lại mượn được tận hai chiếc xe ô tô.
Xem ra, gia thế nhà này không vừa đâu.
“Tiểu Dư, cháu ngồi chung với chú thím đi, Tiểu Mai ngồi chung với anh cả và chị dâu cả của cháu.”
Mẹ Dung phân chia như vậy, Tần Mai và Tần Dư đều đồng ý.
Tần Mai chỉ ước gì được ở bên cạnh chị dâu cả mọi lúc mọi nơi thôi.
Đây là thành phố lớn sao? Nhìn thôi cũng khiến người ta rất sợ hãi.
Cô bé sợ rằng lỡ như bản thân không cẩn thận thì sẽ đi lạc.
Sau khi cả nhà Tần Dã ngồi lên xe, xe chạy về phía địa chỉ mà Dung Văn Minh nói……
Nửa giờ sau, hai chiếc xe đậu trước cửa nhà họ Dung.
Chuyện này khiến những người hàng xóm của nhà họ Dung ngạc nhiên tới rơi cả cằm.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, trùng hợp lại là thời gian ăn trưa, cho nên rất nhiều người sống trong con hẻm này đều đang ở nhà!
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn người nhà họ Dung lấy bao lớn, bao nhỏ từ trên hai chiếc xe ô tô xuống, bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Tần Chân nhìn thấy bọn họ đã xách hết đồ đạc xuống xe, liền mỉm cười nói với vợ chồng Dung Văn Minh:
“Chú Dung, thím Dung, nếu về nhà rồi, vậy thì chúng cháu về trước đây”
Mẹ Dung vừa nghe bọn họ nói phải về, vội vàng nói rằng: “Gấp gì chứ? Lát nữa chúng ta cùng nhau……”
Bà ấy vốn định nói cùng ăn một bữa cơm ở nhà, nhưng cân nhắc đến chuyện bọn họ không ở đây nửa năm, chắc chắn sẽ có rất nhiều tro bụi, sao có thể nấu cơm được, vì thế liền sửa miệng:
“Chúng ta cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa rồi hẵng về.”
Tần Chân Biết bọn họ về nhà còn có nhiều việc cần làm, sao có thể ở lại ăn cơm được chứ .
“Thím Dung, đợi lần sau đi, lần sau cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé.”
Mẹ Dung còn muốn lịch sự giữ lại, lúc này Tần Dã mở miệng: “Vậy được, cảm ơn!”
Khi Tần Chân nghe thấy hai chữ cảm ơn này, anh ấy thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt: “Sau khi ổn định chỗ ở xong thì em dẫn em dâu và hai anh em Tần Dư về nhà đi, ông nội cả đang ngóng trông ngày đêm đó.”
Tần Dã gật đầu: “Được.”
Tần Chân được đáp án vừa lòng, cho nên tạm biệt mọi người, sau đó Tần Chân và bạn anh ấy cùng lái xe rời đi.
Hai chiếc xe vừa mới rời đi thì những người hàng xóm láng giềng cũ đã nhanh chóng vây quanh bọn họ.
“Lão Dung, đây là con rể của ông à?”
Dung Văn Minh cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là con rể của tôi, Tần Dã, còn có Tiểu Dư, chắc là mọi người vẫn còn nhớ rõ thằng bé nhỉ, dù sao thì lần trước Tiểu Dư cũng từng đến đây rồi, ngoài ra đây là Tiểu Mai. Lần này, con gái và con rể của tôi đều thi đậu đại học Kinh Đại, cho nên mới về đây trước.”
Hàng xóm láng giềng: “……”
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Không phải là người nông dân chân đất sao? Sao mới chớp mắt đã trở thành sinh viên đại học, hơn nữa nhìn dung mạo và phong thái của cậu ấy đi…… Đâu có giống người nhà quê chân lấm tay bùn chứ?
Nhưng mà có người cảm thấy kinh ngạc vì Dung Văn Minh hơn, “Lão Dung, sức khỏe của ông thoạt nhìn rất tốt! Ông đi đâu chữa bệnh đó?”
Có một người nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Dung Văn Minh.
Lúc này, họ mới chú ý đến khuôn mặt của Dung Văn Minh…… Đâu còn dáng vẻ sắp c.h.ế.t nữa chứ.