Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:27
Lượt xem: 110
Lời nói của chị dâu khiến cho Tần Mai tưởng tượng một chút, khóe miệng nhếch lên trên, "Nhất định là anh hai không chịu đi học."
Vốn dĩ đã không phải là người yêu thích học tập, hơn nữa ngày hôm qua cô bé đã bị bắt đi, làm sao anh hai có thể chịu đi học được.
Đúng lúc này, đội trưởng Lục đi tới trước mặt bọn họ, "Đồng chí Dung Yên, vất vả cho cô rồi! Lúc trước đồng chí bên đồn công an Cao Nam đã nói chuyện của cô, cô đúng là rất lợi hại."
Dung Yên khiêm tốn nói: "Đây cũng là do tôi may mắn đuổi theo kịp, lại vừa đúng lúc biết một chút quyền cước”
Đội trưởng Lục cười nói "Vậy cũng là do cô lợi hại, đúng rồi, tôi muốn hỏi cô một số việc, có tiện đi đến đồn công an với tôi một chuyến không?"
Việc này Tần Dã không thể trả lời thay vợ mình, anh không khỏi nhìn về phía vợ của mình.
Dung Yên mang vẻ mặt xin lỗi, "Đội trưởng Lục, bây giờ tôi không thể theo anh đi đến đồn công an, tôi phải về nhà một chuyến, trong nhà còn có một người bệnh, tôi phải xem trạng thái bây giờ của người đó, còn cần phải đổi thuốc gì đó. Vốn dĩ nên làm việc này vào buổi sáng, bây giờ đã chậm, không thể kéo dài thêm thời gian nữa."
Đội trưởng Lục vừa nghe thấy cô nói như vậy thì lập tức nói: "Là tôi suy xét không kỹ, nếu như vậy thì cô cứ làm việc của cô trước đi, bên chỗ tôi muộn một chút cũng được."
Lúc nói tới đây, anh ấy tạm dừng một chút, rồi mới mở miệng, "Nếu như không ngại thì tôi có thể cùng cô đi xem Thiết Trụ được không?"
Dù sao bên chỗ Thiết Trụ vẫn còn một vụ án nữa đấy!
Dung Yên: "Đương nhiên là không ngại, mau đi thôi!"
Nụ cười trên mặt đội trưởng Lục lại càng rõ hơn, tâm trạng anh ấy có chút kích động, anh ấy muốn chứng kiến y thuật cao siêu của vị đồng chí Dung này một chút.
Tận mắt chứng kiến thì càng có sức thuyết phục hơn.
Tần Dã đạp xe đạp tới, mà đội trưởng Lục cũng tự mình đạp đến một chiếc.
Cho nên trực tiếp nói với Tần Dã, "Vậy thì cậu đưa đồ vật cho tôi, tôi giúp cậu chở đi, còn có, cô bé này cũng ngồi ở trên xe tôi luôn đi."
Đồng chí Dung Yên là vợ của Tần Dã, chắc chắn là cô ấy không thể ngồi ở trên xe đạp của mình.
Tần Mai vừa nghe thấy bản thân mình phải ngồi trên xe đạp của đội trưởng Lục, sắc mặt của cô bé lại hơi trắng một chút.
Người cũng rụt về phía sau chị dâu, hiển nhiên là không muốn.
Dung Yên vỗ bả vai cô bé "Con bé không cần ngồi lên xe của đội trưởng Lục, Tần Dã đưa đồ cho đội trưởng Lục là được."
Đội trưởng Lục liếc nhìn người đang có sắc mặt trắng bệch bởi những lời anh ấy nói.
Thì đã biết sự việc ngày hôm qua đã ảnh hưởng rất lớn đến cô bé, cô bé đang sợ anh ấy.
Vì thế sảng khoái lên tiếng: "Được."
Duỗi tay nhận lấy túi lưới từ Tần Dã, sau đó trực tiếp treo ở trên đầu xe đạp của mình.
"Tôi đi trước đây."
Chân vừa giẫm, anh ấy đã đạp xe đạp rời đi rồi.
Một chân Tần Dã dẫn đầu trèo lên xe đạp, anh nói với Dung Yên: "Vợ ơi, em ngồi ở phía trước."
Dung Yên: ……?
Không phải là cô nên ngồi ở yên sau sao?
Nhưng mà Tần Dã lại nói thêm một lần nữa, "Vợ ơi, em ngồi phía trước, để cho em gái ngồi ở phía sau."
Em gái đã là cô gái mười ba tuổi, ngồi ở phía trước thì có chút không thích hợp.
Dung Yên xác nhận mình không có nghe lầm, khóe miệng cô co giật, được rồi, ngồi phía trước thì ngồi phía trước.
"Mai Tử, em mau ngồi xuống."
Tần Mai gật đầu lên tiếng, sau đó động tác nhanh nhẹn ngồi lên ghế sau, "Anh cả, em xong……"
Mà Dung Yên cũng đã nghiêng người ngồi lên phía trước.
Tần Dã có thể ngửi được mùi hương truyền ra từ tóc của vợ anh, điều này làm cho tâm trạng lo lắng suốt đêm của anh dịu xuống.
"Đi thôi."
Anh đạp xe đạp với tốc độ không nhanh cũng không chậm, hơn nữa đội trưởng Lục còn cố ý thả chậm tốc độ, cho nên khoảng cách giữa hai chiếc xe đạp cũng không quá xa.
Trong viện bên này, người nhà họ Thiết còn có Dung Văn Minh……Bao gồm cả Thiết Lâm buổi sáng đi tới đại đội Tần gia đón mẹ Dung, tất cả bọn họ đều chờ ở chỗ này.
"Có phải là đã tới rồi hay không?" Mẹ Dung có chút sốt ruột, bà ấy tính toán thời gian ở trong lòng.
"Không sai biệt lắm!" Trong giọng nói của Dung Văn Minh cũng có một chút không xác định, ông ấy cũng không biết có phải là thời gian này hay không.
Tuy rằng con gái đã tìm được Tần Mai, nhưng mà ông ấy không nhìn thấy người……thì trong lòng vẫn rất lo lắng.
Lúc này, Thiết Lâm hét to một tiếng, "Tới, đã trở lại……"
Một tiếng hét này của cậu ấy, đám người mẹ Dung đều đi đến bên cửa.
Thật đúng là nhìn thấy người đã trở lại.
Trên mặt của mẹ Dung tràn ngập sự vui mừng.
Hai chiếc xe đạp cũng dừng lại ngay trước cửa.
Dung Yên dẫn đầu đi xuống dưới, Tần Mai cũng cẩn thận nhảy từ phía sau xuống.
"Ba, mẹ, không nghĩ đến hai người lại ở chỗ này." Khi Dung Yên nhìn thấy bọn họ thì cũng rất vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-188.html.]
Ánh mắt của mẹ Dung dừng ở trên người con gái, khi thấy trên cơ thể con gái không có vết thương nào thì bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nhìn về phía Tần Mai, đi qua đánh giá trên dưới một chút, phát hiện cô bé cũng không có một vết thương nào, mới ôm lấy người.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"
Đúng là do Bồ Tát phù hộ, để cho con gái tìm thấy người kịp thời.
Nếu không……Bà ấy khó mà tưởng tượng cô bé sẽ gặp phải chuyện gì.
Từ trước đến giờ các bé gái và cô gái bị bọn buôn người bắt cóc thì còn có thể sống tốt được sao?
Tần Mai bị ôm chặt lấy, hơn nữa thân thể còn có chút đau, nhưng mà trong lòng cô bé lại thấy vô cùng ấm áp, điều này đại diện cho việc trên đời vẫn còn có người quan tâm đến cô bé.
Cô bé duỗi tay ôm lại, "Thím, con không có chuyện gì, là chị dâu cứu con! Chị dâu còn cứu cả những người khác nữa!"
Nếu như đổi thành người khác thì mẹ Dung sẽ không đồng ý để cho con gái của mình đi mạo hiểm……Tuy rằng bà ấy biết những người bị bắt cóc rất đáng thương, nhưng mà bà ấy chỉ có một cô con gái ruột, bà ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho dù lòng dạ có rộng lớn thì cũng không mênh m.ô.n.g và vĩ đại như vậy, bà ấy chỉ lo lắng cho con gái có bị thương ở đâu không?
Mà Dung Văn Minh ở một bên lúc này mới mở miệng nói, "Đi vào nhà trước rồi lại nói."
Nhưng mà khóe miệng nhếch lên đã bán đứng tâm trạng vui vẻ của ông ấy.
Bởi vì ông ấy rất tự hào khi có một người con gái giỏi giang như vậy.
Những người đó còn nói ông ấy sinh con gái vô dụng…….Nhìn đi! Một đứa con gái của ông ấy cũng có thể bằng mười đứa con trai khác.
"Đúng vậy, đi vào nhà trước." Mẹ Dung lấy lại tinh thần thì lập tức buông Tần Mai ra, sửa lại thành dắt tay cô bé "Các con đi một đường đã đói bụng rồi! Thím đã làm rất nhiều đồ ăn ngon, lát nữa các con ăn trước đi."
Tần Mai cũng không đói, bởi vì đã ăn ở trên xe lửa rồi, lúc ở trên xe chị dâu đã mua hai phần cơm!
Nhưng mà cô bé không phải là người biết cách từ chối người khác, huống chi đây là đồ ăn do thím cố ý nấu cho cô bé và chị dâu.
Dung Yên đi vào trong sân, "Mẹ, mẹ để cho Tần Mai ăn trước đi, con đi rửa mặt một chút, rồi còn đi xem người bệnh."
Mẹ Dung nhớ tới trong căn phòng phía tây còn một người đang nằm, giống như một người vừa mới được phẫu thuật xong.
Vì thế bà ấy gật đầu, "Vậy được, con cứ bận việc của con đi, mẹ bảo Tần Dã đưa nước nóng qua cho con."
Không cần bà ấy nói thì Tần Dã đã đi vào trong phòng bếp.
Nước nóng đã được đun sôi từ trước đó, anh bưng vài chiếc xô sang một căn phòng trống khác.
Những người khác biết cô muốn rửa mặt, nên đều đi lên nhà chính ngồi.
Đội trưởng Lục cũng giống như vậy.
Cũng may Dung Yên tắm rất nhanh, bởi vì đội trưởng Lục đang ở bên ngoài nên Dung Yên không có vào không gian tắm rửa.
Mười phút sau, Dung Yên thay quần áo sạch sẽ đi đến căn phòng phía tây.
Lúc này Thiết Trụ đã tỉnh, hơn nữa tinh thần cũng tốt hơn lúc mới tỉnh lại không ít.
Khi nhìn thấy Dung Yên, anh ấy có chút kích động.
"......Chị, chị dâu……"
Dung Yên tiến lên, "Xem ra tinh thần của anh cũng không tệ lắm, anh đừng nói chuyện nữa, để tôi kiểm tra lại vài chỗ cho anh”
Cô bắt mạch cho anh ấy, rồi lại xem xét tình hình của miệng vết thương.
"Xem ra ca phẫu thuật ngày hôm qua khá thành công, sức hồi phục của anh cũng khá mạnh. Vết thương đang hồi phục khá tốt, bây giờ tôi sẽ bôi lại thuốc cho anh, anh đừng nhúc nhích nữa."
Thuốc là lúc cô tắm đã lấy ra từ trong không gian, vừa đúng lúc có thể sử dụng.
Rửa sạch vết thương thêm một lần nữa, sau đó lại bôi thuốc do cô đặc chế lên, rồi băng bó lại……
Hai mươi phút cứ thế trôi qua.
"Ở đây có thuốc, tí nữa, tôi sẽ bảo vợ anh vào đút thuốc cho anh. Dựa vào tốc độ hồi phục này thì mười ngày sau là anh có thể xuống đất đi lại rồi."
Thiết Trụ nghe được lời này thì rất vui vẻ.
Anh ấy nói một cách chậm rãi và chân thành: ".....Cảm ơn, chị dâu……"
Chị dâu đã cứu mạng anh ấy.
Về sau cho dù phải làm trâu làm ngựa cho chị dâu thì anh ấy cũng chịu.
"Không cần cảm ơn, vừa đúng lúc anh gặp phải thôi” Vừa đúng lúc gặp phải cô, thì chứng tỏ mệnh của anh ta không nên chết.
Không có thuốc đặc chế trong không gian của cô, thì anh ta cũng không thể sống nổi.
Miệng vết thương hồi phục tốt, cũng không bị nhiễm khuẩn, hơn nữa Thiết Trụ cũng không còn suy yếu như khi mới làm phẫu thuật xong.
Dung Yên đi ra ngoài, "Chị dâu, cô có thể vào được rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô”
Vợ Thiết Trụ vẫn luôn ở bên ngoài, giờ nghe nói có thể đi vào, cô ấy kích động không thôi, "Được, tốt……."
Mẹ Thiết Trụ nhìn thấy con dâu có thể đi vào, bà ấy vội vàng hỏi Dung Yên: "Vợ Tần Dã, tôi có thể đi vào không?"
Dung Yên nhìn bà ấy một cái, "Có thể, nhưng mà phòng ở chỉ lớn từng đó, mỗi lần chỉ có thể để hai người vào”
Lúc sau cô nhìn thấy đội trưởng Lục ở bên kia, không muốn anh ấy đợi nữa, vì thế liền nói thẳng: "Đội trưởng Lục, anh cũng vào đi."
Đội trưởng Lục thấy Dung Yên gọi tên mình, liền không chút do dự tiến lên……