Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 183

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:32:19
Lượt xem: 114

Ba cô gái vừa mới tỉnh lại ở bên kia khóc lóc xong cũng ổn định lại cảm xúc, sau khi bọn họ biết được Dung Yên đã cứu mình, bọn họ liền cùng nhau đi đến.

Bọn họ khom lưng cúi đầu với Dung Yên, “Cảm ơn cô vì đã cứu chúng tôi”

Nếu không có Dung Yên thì cuộc sống sau này của bọn họ sẽ rất khốn khổ, nửa đời sau cũng bị hủy hoại.

Nghĩ đến đây, bọn họ đều muốn quỳ xuống bày tỏ lòng biết ơn Dung Yên.

Dung Yên lập tức nói: “Không cần như vậy, hôm nay tôi chỉ thuận tay cứu bọn họ mà thôi, đúng rồi, mấy người bọn họ ở đây đều bị những người này bắt cóc à?”

Ba người gật đầu, “Đúng thế, nhưng mà, chúng tôi không ở cùng một thị trấn, mấy người chúng tôi đều không quen biết nhau.”

Dung Yên cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao lúc nãy cô đã báo án rồi, chắc là cảnh sát sẽ đến đây sớm thôi.

Nhưng mà, cô có một số chuyện cần thẩm vấn những kẻ buôn người đó.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nói chuyện với Tần Mai, cô bé đang từ tốn ăn đồ ăn: “Mai Tử, em ở đây nhé, chị dâu cả đi hỏi mấy người bắt em một số vấn đề.”

Tần Mai đột nhiên cảm thấy ăn không ngon nữa, vẻ mặt vô cùng khẩn trương. “…… Chị dâu cả, em, em có thể đi cùng chị được không?”

Bây giờ cô bé ai không tin ai cả, cũng chỉ tin tưởng một mình chị dâu cả thôi, chỉ cần ở bên cạnh chị dâu cả, cô bé sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

Nếu không thì, cô bé sẽ cảm thấy hoảng hốt sợ hãi.

Lúc này Hồ Lê đứng dậy nói, “Tần Mai đúng không, em ngồi chung với mấy chị nhé!” Cô ấy vốn tưởng rằng cô bé này là em gái của ân nhân, lại không ngờ là em chồng.

Thật không ngờ ân nhân xinh đẹp như thế này, vậy mà đã kết hôn rồi, nếu không thì…… Làm chị dâu cả của cô ấy thì tuyệt biết mấy? Anh cả của cô năm nay hai mươi hai tuổi, bởi vì tham gia quân ngũ, đến bây giờ vẫn chưa có vợ.

Quả nhiên, những cô gái xinh đẹp tài giỏi thì không thể nào độc thân được.

Tần Mai nhìn thấy Hồ Lê, cô bé lùi lại sau lưng Dung Yên.

Rõ ràng, nhìn thấy người xa lạ…… Bây giờ cô bé đều bài xích bọn họ như nhau.

Dù sao bà lão lúc trước nhìn cũng hiền lành tốt bụng, ai mà biết lại xấu xa đến như vậy chứ.

Hồ Lê:……

Cô ấy đắm chìm trong sự nghi ngờ bản thân.

Nhìn đôi mắt sợ hãi của cô bé khi nhìn cô ấy, chẳng lẽ cô ấy trông giống người xấu sao?

Tần Mai nắm chặt góc áo của chị dâu cả.

Dung Yên thấy vậy, liền nắm lấy tay cô bé, “Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau, nhưng mà, lát nữa, em phải nhắm mắt lại”

Dù sao thì nếu cô muốn thẩm vấn mấy người đó, cô sẽ phải sử dụng một số biện pháp vô nhân đạo.

Có vài người, sẽ không thành thật đứng đợi cô đến thẩm vấn đâu.

“Vâng.” Tần Mai ngoan ngoãn đáp lại, chỉ cần cô bé có thể ở cùng chị dâu cả, cho dù là làm chuyện gì cô bé cũng vui vẻ bằng lòng.

Dung Yên nắm tay cô bé đi ra ngoài.

Hồ Lê suy nghĩ một chút rồi đi theo.

Còn mấy cô gái khác, bọn họ sợ hãi bọn buôn người đó, cho nên không cùng Dung Yên đi ra ngoài.

Huống hồ, bọn họ nghe thấy ân nhân muốn thẩm vấn bọn buôn người đó, bọn họ cũng không tiện đi theo.

Tống Phong tinh mắt, nhìn thấy mấy người Dung Yên đi ra ngoài, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đối tượng của mình cũng ra ngoài, anh ấy nhảy xuống xe, sau đó chạy đến trước mặt Hồ Lê.

“Sao em lại ra đây?”

Hồ Lê nhìn anh ấy có vẻ như đang rất lạnh, cũng có chút đau lòng, “Lạnh lắm à? Chờ một chút, chỉ cần cảnh sát đến là sẽ ổn thôi.”

“Anh không sao.” Tống Phong tự nhận mình là đàn ông đích thực, chịu lạnh một chút cũng không có vấn đề gì. “Đúng rồi, ân nhân đến đây làm gì?”

Tống Phong nhỏ giọng hỏi.

Hồ Lê cũng nhỏ giọng trả lời, “Hình như là đến thẩm vấn mấy người kia, chắc là thẩm vấn bọn họ bắt em gái kia như thế nào.”

Tống Phong vẫn có điểm thức thời, anh ấy vừa nghe người yêu nói như vậy, liền nói: “Vậy chúng ta ở đây chờ đi!”

Hồ Lê suy nghĩ một chút, cô ấy cũng không phải người không có ánh mắt, liền gật đầu, “Được.”

Bên này Dung Yên nói Tần Mai ở dưới, “Mai Tử, em đứng đây chờ, nếu sợ hãi thì nhắm mắt lại.”

Tần Mai gật đầu, “…… Vâng.”

Đồng thời buông lỏng tay ra.

Cô bé khẩn trương nhìn theo…… Sau đó liền nhìn thấy chị dâu cả chống tay một cái, cả người liền nhảy lên trên.

Động tác kia vô cùng tiêu sái, khiến Tần Mai quên mất sợ hãi, sự sùng bái tràn ngập trong mắt cô bé.

Chị dâu cả lợi hại quá rồi!

Hồ Lê cũng nhìn Dung Yên với ánh mắt ngưỡng mộ, đôi mắt của cô ấy đặc biệt sáng ngời, “Trời ơi! Cô ấy thật lợi hại! Động tác này thật lưu loát!”

Tống Phong:……

Nhảy lên thành ô tô mà thôi, anh ấy cũng có thể làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-183.html.]

Động tác của anh ấy còn đẹp hơn nữa.

Dung Yên không để ý đến suy nghĩ của những người này, bước đến ngồi xổm trước mặt bốn người vẫn còn hôn mê, sau đó cô lấy ra cây kim bạc ở trong không gian của mình, ngoại trừ một người, cô châm kim vào huyệt vị của ba người còn lại……

Ba người bọn họ mơ hồ tỉnh lại, sau đó gần như bị chói mắt bởi ánh sáng mạnh của đèn pin.

Một người bị trói, nhưng hai người còn lại thì không bị trói.

Hai người không bị trói chính là cặp nam nữ trên tàu, sau khi bọn họ dùng tay che mắt một lát, sau đó liền muốn chạy, bởi vì ký ức trước khi bọn họ ngất xỉu đã quay trở lại, biết rằng lần này bọn họ đã thua trên tay cô gái này rồi.

Nhưng Dung Yên sao có thể để họ chạy trốn chứ?

Khi bọn họ vừa mới có chút động tác, hai tay Dung Yên tóm lấy đầu của hai người bọn họ, sau đó đập đầu bọn họ vào nhau……

“Phanh” hai cái đầu bị cô dùng sức va chạm như vậy, hai vợ chồng họ Tiền đau đến mức chảy nước mắt sinh lý, mắt nổi đom đóm, cả người mơ hồ, giống như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu một lần nữa.

Phải mất một thời gian dài, bọn họ mới giảm bớt cảm giác đau đớn và chóng mặt này.

“Tiện nhân……” Người đàn ông hoàn hồn lại, trong mắt tràn đầy sự căm ghét với người phụ nữ trước mắt, phản ứng đầu tiên của ông ta chính là nhào đến g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân trước mắt này.

Ánh mắt Dung Yên lạnh lùng, cô nghiêng người tránh né người đang lao đến, sau đó đứng lên, đạp một cái……

“A……” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp bầu trời, “Chân của tôi……”

Trong màn đen im lặng, tiếng hét thảm này đặc biệt rõ ràng. Ngay cả mấy người ở trong phòng trực ban cũng nghe thấy, bọn họ lao ra ngoài theo bản năng.

Chị dâu Tiền ở trên máy kéo thấy chồng mình lăn lộn đau đớn, bà ta mặc kệ Dung Yên, trực tiếp bổ nhào vào người chồng mình:

“Lão Tiền, chân ông bị sao vậy?”

Cũng vì động tác này của bà ta, khiến chồng bà ta lại bị thương tổn thêm một lần nữa…… Tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên, khiến lũ chim đang nghỉ ngơi trong rừng kinh hãi.

Đáng tiếc, sự lo lắng ấm áp của hai vợ chồng lại không mang lại cảm giác gì cho Dung Yên.

Ánh mắt Dung Yên vô cùng lạnh lùng trong đêm tối, giọng nói ra khỏi miệng càng thêm lạnh lùng: “Bây giờ thành thật đi! Nói tôi nghe vì sao hai người lại bắt em chồng của tôi, hoặc là …… Tôi sẽ đánh gãy cái chân còn lại của ông?”

“Sao cô dám!” Vẻ mặt của chị dâu Tiền vô cùng phẫn nộ, “Người phụ nữ như cô sao lại độc ác như vậy?”

Dung Yên:……?

Cô không thế tin được mà mở to hai mắt nhìn.

Đây thực sự là điều kỳ lạ nhất mà cô từng nghe, một tên buôn người lại không biết xấu hổ mà nói cô ác độc?

“Nếu như tôi có thể g.i.ế.c bọn buôn người các người, tôi không ngại trở nên độc ác hơn nữa, ví dụ như……”

Cũng không biết cô ra tay như thế nào, lập tức bẻ gãy ngón tay đang chỉ vào người cô.

“A…… Tay của tôi……”

Tiếng thét một lần nữa vang vọng trong bầu trời đêm tĩnh mịch, lại một lần nữa khiến lũ chim đang nghỉ ngơi trong rừng kinh hãi, lũ chim tội nghiệp đã làm gì sai chứ?

Chúng phải nhiều lần chịu đựng âm thanh khiến chúng sợ hãi này?

Hồ Lê ở phía dưới nhích lại gần bạn trai theo bản năng, cô ấy cảm thấy toàn thân nổi da gà…… Tàn nhẫn quá đi.

“Đừng sợ.” Dù sao cũng không có quá nhiều người, Tống Phong dứt khoát ôm bạn gái vào lòng.

“Anh run gì chứ? Tại sao em lại cảm thấy anh còn sợ hãi hơn em luôn vậy?” Hai người ở quá gần, Hồ Lê vẫn phát hiện sự khác thường trên cơ thể bạn trai.

Bị nói thẳng ra, Tống Phong cười gượng, “…… Sao, sao có thể chứ…… Anh là đàn ông đích thực…… Sợ cái gì?”

Hồ Lê âm thầm trợn trắng mắt, nếu như anh nói chuyện lưu loát thì em cũng tin rồi đó.

Vội vùng ra khỏi vòng tay anh ấy, “Cô bé đó chắc chắn đang sợ hãi, em sang chỗ cô bé giúp cô bé can đảm hơn.”

Nói xong liền chạy thẳng đến bên cạnh Tần Mai.

Tống Phong:……

Chờ một chút, thực ra anh cũng sợ.

Bên này Dung Yên chờ hai người bọn họ gào đủ rồi, cô liền dùng ngón chân đá vào hai người bọn họ, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, giọng điệu tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.

“Nhân lúc tôi còn có chút kiên nhẫn, hai người mau nói đi, nếu không thì…… Hai người đều nói tôi ác độc, vậy thì tôi sẽ cho hai người biết thế nào gọi là trên thế giới này không có người độc ác nhất, chỉ có người độc ác hơn.”

“Còn nữa, nếu hai người không nói, thật ra cũng không sao cả, tôi có thể đuổi kịp hai người nhanh như vậy, vậy thì chắc chắn cũng sẽ tra được hai người là ai, là người ở đâu, trong nhà còn có ai, nhìn dáng vẻ của hai người…… Nếu như không muốn đoạn tử tuyệt tôn, tôi khuyên hai người nhất định phải nói rõ.”

Chị dâu Tiền tức giận đến mức mắng chửi, “Con tiện nhân này……”

Trước khi bà ta kịp nói xong câu tiếp theo, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cằm bà ta đã bị lệch vị trí.

Lúc này, mới khiến bà ta lộ ra ánh mắt hoảng sợ, này, đây là ma quỷ!

“A a a……”

“Câm miệng, tiếp tục làm ầm ĩ thì tôi sẽ nhổ hết răng của bà đó.” Dung Yên vừa nói những lời này, người phụ nữ... lập tức... ngừng nói.

Loading...